Trong lúc này, Cố Minh Thành không còn suy nghĩ thêm gì nữa, hắn trèo lên giường, với sức nặng của một người đàn ông đệm lún xuống. Hắn luồn tay vào cơ thể Cố Viễn Nhiên chạm vào làn da tráng nõn mềm mại từ eo lên ngực.
Cố Minh Thành ánh mắt nóng rực nhìn cơ thể người hắn gọi là mẹ nuôi, đôi bàn tay tho rát và to lớn chậm rãi chạm nhẹ vào bầu ngực đầy đặn của Cố Viễn Nhiên, hai gò bông mềm mại và mịn màng. Hắn thích thú cười bóp chặt và nhào nặn ngực cô, hai tay hắn không ngừng xoa nắn hai gì bông của cô khiến Cố Viễn Nhiên bị ép đến đau đớn nhăn mày khẽ kêu “ưm… ưm… đau…”
Tiếng rêu khẽ của cô khiến hắn hứng lên, nơi bụng dưới chướng đến đau nhưng hắn muốn chậm rãi và từ từ cảm nhận cơ thể của mẹ nuôi, phần đang nhô lên như một túp lều bên dưới kia liên tục cọ tới cọ lui phần bụng nhỏ của Cố Viễn Nhiên như một tên động dục, nụ cười càng lúc càng thêm vặn vẹo và biến thái.
Cố Minh Thành nuốt nước bọt, hắn há miệng ngậm lấy một bên ngực của cô, cắn mút hút chặt như một đứa trẻ khát sữa, âm thanh “chụt…chụt…chụt” thật lớn vang cả căn phòng, bên còn lại hắn cũng không tha bàn tay liên tục nhào nắn thành vô số hình dạng.
Cơ thể Cố Minh Thành đã trưởng thành hoàn toàn là một người đàn ông, người hắn to lớn nằm đè lên cơ thể của Cố Viễn Nhiên, giam cô trong lồng ngực hắn khiến cô không thể nhúc nhích cũng không thể né tránh được sự tấn công của hắn, chỉ có thể yếu ớt phát ra những tiếng rên rỉ trong vô thức.
Do tác dụng của rượu mắt cô nặng trĩu không thể mở ra được, ý thức cũng vì thế mà mơ mơ hồ hồ. Cố Minh Thành thừa cơ hội này tiếp tục mân mê đậu đỏ trên gò bông kia, bên ngực bị hắn mút đến cứng ngắc và đỏ rát. Hắn vẫn còn thèm thuồng
mà hôn lên, một lúc lâu sau cả hai bên ngực đều được hắn chăm sóc chu đáo. Phần ngực chi chít những dấu đỏ và vết cắn ở núm vú.
Cố Viễn Nhiên trong mơ hồ luôn cảm thấy phần ngực đau rát vô cùng, cô khua tay múa chân, thi thoảng thấy điểm có thể nắm là tóc hắn cô sẽ nắm không chịu buông khiến hắn chỉ biết cười gượng hành động của mẹ nuôi sao lại có thể đáng yêu như vậy.
Cố Minh Thành lấy trong túi quần chiếc cà vạt học sinh, nắm lấy hai tay cô trói lên thành giường để cô khỏi quậy phá làm hỏng chuyện tốt của hắn với cơ thể cô.
Viễn Nhiên khó chịu miệng nhỏ liên tục lẩm bẩm: “Đau… ưm… ư… bỏ ra… đau… hức… bỏ… ưm… đừng cắn… đừng cắn chỗ đó nữa…”
Hai tay hắn vẫn luôn mân mê hai viên đậu đỏ kia, đôi môi hắn áp lên môi Cố Viễn Nhiên. Chỉ chạm môi với cô cơ bản không thể nào có thể thỏa mãn được hắn, hắn luồn lưỡi vào khoang miệng mẹ nuôi, muốn cùng cô dây dưa nhưng Cố Viễn Nhiên thế nào cũng không chịu mở miệng cho hắn đi vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!