Lọc Truyện

Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

'Thế nhưng, không đời nào cô chịu gánh tội thay cho người khác!

Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, nhấn mạnh từng chữ: “Đồng chí cảnh sát, thứ nhất, tôi không phải là con gái riêng của nhà họ Lâm, tôi không có quan hệ gì với nhà họ Lâm cả. Cho nên, không hề có chuyện tôi ghi thù nên giết người. Thứ hai, dấu vân tay trên hung khí là do. Lâm Nhược Du xô ngã tôi, sau đó ấn tay tôi lên đó. Về phần vì sao chị ta làm như vậy thì chắc chắn không cẩn tôi giải thích anh cũng hiểu rồi.

“Nói bậy! Ý cô là cô ta đổ tội cho cô sao?” Ánh mắt đồng chí cảnh sát u ám, chăm chú nhìn xoáy vào mắt cô: “Thế nhưng mà Lâm Mặc Ca, Lâm Nhược Du là con gái của Giang Dạ Thanh! Tại sao cô ta lại giết mẹ mình được!”

“Vậy nếu như cô ta không phải là con gái của Giang Dạ Thanh thì sao?”

Lâm Mặc Ca nghiêm giọng: “Chắc hẳn người nhà họ Lâm đang cố gắng hết sức giấu giếm. 

chuyện này, thực ra Lâm Nhược Du là con gái của 'Vương Vân còn Giang Dạ Thanh - với tư cách là bà Lâm, đã bị chồng mình lừa suốt hai mươi lăm năm, cho nên, sau khi bà ấy biết được chân tướng mới nổi giận, nổ ra tranh chấp với người nhà họ Lâm. Tuy nhiên, cuối cùng bà ấy lại bị người nhà họ Lâm giết chết, hơn nữa người nhà họ Lâm còn đổ tội này cho tôi. Đồng chí cảnh sát, đây m chân tướng!”

Mặc dù cô cố gắng kiểm chế, nói từng câu từng chữ đều rất rõ ràng nhưng trong lòng cô vẫn. căng thẳng run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run lên.

Sắc mặt hai đồng chí cảnh sát xám ngoét, bọn họ nhìn nhau không nói gì.

Lâm Mặc Ca run lẩy bẩy, hơi lạnh chạy ngược từ gan bàn chân lên.

Cô cứ tưởng đêm qua đã là thời khắc tuyệt vọng nhất.

Không ngờ nhà họ Lâm lại tặng cho cô một “ món quà lớn” như vậy!”

'Tội đanh giết người đủ sức hủy hoại cả đời cô! 

Thế mà cô lại mắt mù, bị cả gia đình chẳng bằng súc vật ấy lợi dụng suốt hai mươi lăm năm!

'Trái tim cô cần cỗi, nguội lạnh như tro tàn.

Quá trình thẩm vấn này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần nhưng càng ngày trong lòng cô càng sốt ruột.

Nếu như cô cứ bị giam ở đây mãi thì Nguyệt Nhi phải làm sao?

Khi cảnh sát đang định đi ra ngoài, cô bất ngờ. hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể về nhà trước không?”

Cảnh sát nhìn cô, giọng lạnh lùng không hề có chút hơi ấm nào: “Không được, cô bị bắt vì là nghỉ phạm giết người, không được phép nộp tiền bảo lãnh. Khi sự việc vẫn chưa được điều tra sáng. tỏ, cô sẽ bị tạm giam!”

Nói xong, đối phương xoay người bỏ đi.

Lâm Mặc Ca bất lực ngã ngồi xuống mặt ghế lạnh lẽo, thậm chí không còn cả sức để khóc nữa...

'Nửa giờ sau, cô được chuyển tới trại tạm giam.

Sàn nhà lạnh giá, song sắt cứng rắn và bầu không khí tĩnh lặng khiến người ta ngạt thở.

Xoảng một tiếng, cửa sắt bị khóa lại.

Đồng thời chia cách cô với niềm hy vọng, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, đẩy cô ngã xuống vực sâu tuyệt vọng...

Liệu cô có bị giam ở đây cả đời không?

Với thủ đoạn của Lâm Quảng Đường, nhất định ông ta sẽ nghĩ mọi cách để cô phải gánh tội!

Nếu vậy, cô sẽ bị xét xử với tội danh giết người thật sao?

'Khi ấy, cuối cùng Ngô Ngọc Khiết không còn phải lo lắng cô sẽ xuất hiện trước mặt bà nữa rồi nhỉ?

“Thế nhưng, nếu vậy thì Nguyệt Nhi phải làm sao bây giờ!

'Tốt xấu gì Vũ Hàn vẫn còn người nhà họ Quyển chăm nom nhưng Nguyệt Nhi thì chỉ lẻ loi một mình!

Nếu như cô bị đi tù thật thì nói thân phận thật. của Nguyệt Nhỉ cho Quyển Giản Li sẽ tốt hơn phải không? Ít nhất thì Nguyệt Nhi sẽ không bị lưu lạc nơi đầu đường xó chợ...Nếu vậy, dù có phải đi tù, cô sẽ vẫn được yên tâm...

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, lăn đài từ khóe mắt.

Cô chưa từng ngờ rằng kết cục của Lâm Mặc Ca cô lại là như vậy.

Lúc trước, cô còn thể thốt kiểu gì cũng sẽ nghĩ cách để đưa Vũ Hàn và Nguyệt Nhi đi với mình, ba mẹ con sẽ chung sống hạnh phúc bên nhau.

Giờ cô mới hiểu, tất cả chỉ là giấc mộng hão huyền của cô mà thôi.

Với thân phận hèn mọn của mình, làm sao cô có thể thoát khỏi bàn tay độc ác của nhà họ Lâm đây?

Thế nhưng, cô thật sự không cam tâm, rõ ràng cô đã bị bọn họ lợi dụng suốt hai mươi mấy năm, vì sao tới tận phút cuối, cô vẫn bị bọn họ hãm hai...

Chẳng lẽ cuộc đời cô lại thê thảm tới mức ấy hay sao?...

Nắng đồ về tây, Nguyệt Nhi đeo cặp sách nhỏ trên lưng vui vẻ đi ra khỏi nhà trẻ, mới vừa đi xuống dưới tầng, cô bé đã trông thấy một bóng đáng nho nhỏ.

Đối phương đang ngồi xổm dưới gốc cây chăm chú nhìn điều gì đó.

Cô bé đảo mắt nghĩ ra một ý xấu.

Nguyệt Nhi rón rén đi vòng ra đẳng sau cây, sau đó co chân lên, phịch!

Cô bé đạp thật mạnh vào thân cây.

“Thế nhưng Nguyệt Nhỉ không hề biết rằng, chiếc bóng của mình đổ dài trong nắng chiều đã bị Vũ Hàn phát hiện ra từ lâu...

'Rào rào...

Những giọt nước đọng trên tán lá lập tức rơi ào xuống như trời đổ mưa to.

Thế nhưng, Vũ Hàn vốn đang ngồi xổm dưới gốc cây lại bất ngờ đứng dậy, rời khỏi phạm vi tán cây, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười hài lòng nhìn. Nguyệt Nhỉ bị nước rơi ướt hết người rồi mà vẫn còn cười ngây ngô.

“Quyển Vũ Hàn! Không ngờ anh lại phát hiện ral Thật quá đáng!” Nguyệt Nhỉ tức nhe răng trợn mắt, động tác giãy cho nước rơi khỏi người mình của cô bé trông giống y như một chú chó.

Vũ Hàn yên lặng nhìn cô bé: “Tại em ngốc quá đấy!" 

Sau đó thản nhiên lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau khô tóc cho Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhỉ bĩu môi: “Hừ, ra vẻ thông minh, chẳng vui gì cả!”

'Vũ Hàn bïu môi, tiếp tục lau khô cho cô bé, không buồn chấp nhặt với cô bé.

Mẹ từng nói, con trai phải nhường con gái! Hơn nữa cậu là anh trai, phải chăm sóc em gái, nhất là cô em gái không hiểu chuyện như Nguyệt Nhỉ.

Nguyệt Nhỉ nổi hứng đùa nghịch, nắm chặt cánh tay Vũ Hàn, sau đó ra sức cọ vào người cậu, luôn miệng lẩm bẩm: “Hừ, cho anh cũng dính

một ít nước này, ai bảo anh chơi xấu...”

“Bần chết!” Vũ Hàn lườm cô bé một cái tỏ ý coi thường nhưng không xô cô bé ra.

“Ôi, Quyền Vũ Hàn, anh đừng lúc nào cũng. giống ông bố rẻ tiền như vậy, cứ nghiêm mặt suốt cả ngày như thế không mệt hay sao... Chẳng mấy. khi em mới gặp anh một lần, anh không thể cười đáng yêu một chút được sao?”

Vũ Hàn bĩu môi, không cười nổi.

“Đi thôi, về nhà thay quần áo trước đã, quần áo bị ướt là em sẽ bị cảm đấy. Hơn nữa, anh cũng chỉ có mấy tiếng thôi, phải trở về trước khi bị chú ba phát hiện ra.”

Nghe nhắc tới chú ba, Nguyệt Nhỉ lại vui vẻ trở lại: “Òa, lâu lám rồi em không gặp chú ba, em nhớ chú ấy quá. Quyền Vũ Hàn, giờ chú ba vẫn còn trăng hoa như trước

'Vũ Hàn không nói gì, đi thẳng về phía trước.

Mặc dù mỗi lần đi ra ngoài đều nhớ công chú ba.

Nhưng cậu không thích chú ba, cũng khôn thể ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với chú ba như Nguyệt Nhỉ được.

Cậu cũng không quan tâm những chuyện chú ba làm.

'Nguyệt Nhi vẫn chưa chịu thôi, chạy lon ton đuổi theo: “Anh mau nói đi, có phải chú ba lại tới quán bar gặp chị xinh đẹp rồi phải không? À phải rồi, Quyền Vũ Hàn, chẳng lẽ chú ba không hề nghỉ ngờ anh à? Dù sao em cũng đáng yêu, hoạt bát như thế, anh lại lầm lì giống hết ông bố rẻ tiền!” 

cái: “Thứ nhất, anh không hề lầm lì, đây gọi lcó giáo dục! Thứ hai, chú ba từng phát hiện ra nhưng anh đã qua mặt được rồi.”

“Ồ, trẻ con nói đối là sai rồi nhưng nếu là nói dối chú ba thì không tính!”

Nguyệt Nhi cười toét miệng, kéo bàn tay nhỏ của cậu đi về nhà.

Lúc về đến cửa nhà, cô bé ngồi xổm xuống đất, lục lọi trong chậu hoa ở hành lang, sau đó cười hì hì mò ra được một chiếc chìa khóa: “Quyền Vũ Hàn, anh nhớ chưa? Sau này, anh tới sớm thì tự vào trong nhà ngồi đợi nhé.”

rán Vũ Hàn hiện mấy vạch đen, đây đúng là tác phong của mẹ và Nguyệt Nhi.

Rắc rắc.

Nguyệt Nhi mở cửa đi vào nhà, cởi giày ra, chạy như bay vào nhà, kêu lên thật to: “Mẹ, Nguyệt Nhỉ về rồi! Mẹ đoán xem Nguyệt Nhi dẫn ai về nhà này?”

'Vũ Hàn đi theo cô bé vào nhà, nghiêm túc đổi đép lê, sau đó xếp giày của cậu và Nguyệt Nhỉ gọn gàng rồi mới đi vào trong phòng khách. 

Lâu lắm rồi cậu không gặp mẹ, trong lòng. thực sự rất vui vẻ, phấn khích.

Cậu rất muốn lập tức nhào ngay vào trong. lòng mẹ.

Thế nhưng, ngoài mặt, cậu không hề thể hiện điều này ra ngoài, vẫn nghiêm mặt như ngày thường.

Nguyệt Nhỉ đi loẹt quẹt trong nhà tìm mấy vòng nhưng không thấy bóng đáng mẹ đâu.

Cô bé không khỏi bĩu môi: “Xem ra mẹ vẫn chưa về!”

'Vũ Hàn yên lặng nhìn xung quanh gian phòng, đây chính là nơi ở của mẹ và em gái.

Cho dù hơi đơn giản nhưng vẫn rất ấm áp.

Mỗi một góc trong nhà đều có mùi hương của mẹ.

Cuối cùng, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, xem Nguyệt Nhỉ cầm điện thoại gọi điện thoại.

“Thế nhưng, biểu cảm của Nguyệt Nhỉ lại không vui: “Điện thoại của mẹ tắt máy mất rồi, có khi là hết pin. Quyền Vũ Hàn, anh có đói bụng không?” 

'Vũ Hàn xoa bụng, gật đầu.

“Anh chờ nhé, Nguyệt Nhi đi tìm đồ ăn!” Nguyệt Nhỉ nói xong loẹt quẹt đi vào trong bếp.

Đầu mày xinh đẹp của Vũ Hàn hơi nhíu lại, cậu nhớ tới lời bố đã nói với mình, cảm xúc lập tức sa sút. Cậu phải nói chuyện này với mẹ như thế nào đây? Chắc chắn mẹ sẽ đau lòng lắm nhỉ?

Cốc cốc cốc!

Đột nhiên có người gõ cửa.

'Vũ Hàn lập tức nhảy xuống dưới sàn nhà, chạy về phía cửa ra vào, đôi mắt to tròn long lanh sáng lấp lánh.

“Mẹ!..."

'Vừa dứt lời, cậu ngẩn người khi trông thấy người đàn ông đẹp trai cao ráo đứng ngoài cửa.

Ánh lửa trong mắt cũng vụt tắt.

“Ôi chaol Nguyệt Nhi, anh Sơ Bạch mua toàn đồ em muốn ăn đây này! Em có vui không? Phấn khích không? Có phải là yêu anh Sơ Bạch nhiều hơn rồi phải không?”

Lâm Sơ Bạch xách đồ ăn trong tay, cười tươi roi rồi. 

Vũ Hàn bïu môi, xem ra đây là người quen của Nguyệt Nhi.

“Anh nhầm người rồi.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!