Lọc Truyện

Một Mình Ta Mỹ Lệ

Dịch Tuyết Phùng nhất thời ham chơi quá mức, ở ngoài chơi ròng rã bảy ngày bảy đêm mới trở về.

Đêm hai người trở về, Dịch Tuyết Phùng đại khái cũng biết chột dạ, trước hết để Dạ Phương Thảo đi thám thính trong viện Ninh Ngu đèn đuốc có tắt hay chưa, sau khi xác nhận Ninh Ngu đã đi ngủ, mới rón rén đẩy cửa đi vào.

Chỉ là hắn vừa đóng cửa, ánh nền trong phòng phút chốc sáng lên, Dịch Tuyết Phùng nhìn lại, Ninh Ngu đang ngồi ngồi ngay ngắn cạnh bàn, mặt mũi âm trầm nhìn hắn.

Dịch Tuyết Phùng: "..."

Mặt Dịch Tuyết Phùng cứng đờ, tiếp đó nhanh chóng nở một nụ cười sáng sủa, nhào tới bên người Ninh Ngu, thẳng tắp treo ở trên cổ y, vui vẻ hô: "Sư huynh! Ta trở về rồi!"

Lực đạo của hắn cực lớn, nếu đổi lại là người khác đã sớm bị hắn đụng ngã ngửa, nhưng Ninh Ngu mười phần ổn định, mặc cho hắn nhào đến bên cổ mình cọ qua cọ lại.

Bất luận là kiếp trước hay kiếp này Dịch Tuyết Phùng rất ít khi đến những nơi náo nhiệt như vậy. lần này ra ngoài chơi đến thỏa mãn, trong mắt hắn đều là vẻ vui mừng, trên người mặc một bộ áo bào hoa hòe lộng lẫy trăm bướm bay múa, bên eo còn treo một cái mặt nạ hình hồ ly nho nhỏ, sáp lên người Ninh Ngu cọ lung tung còn có thể ngửi được một mùi mật đường ngọt ngào đến cực điểm, không biết bị nhiễm từ đâu.

Dịch Tuyết Phùng ngồi trên đùi y, bên cổ y cọ cọ không ngừng: "Sư huynh, ta rất nhớ ngươi đó."

Mắt Ninh Ngu nhìn hắn, vẫn là dáng vẻ không chút dao động, nhìn sắc mặt hình như đang tức giận.

Dịch Tuyết Phùng cọ nửa ngày, trán đều đã đỏ lên nhưng Ninh Ngu vẫn không nói một chữ, lúc này hắn mới có chút hoảng, lay lay cánh tay Ninh Ngu, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, ngươi để ý ta một chút đi mà."

Thanh âm Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Ngươi còn biết trở về, ta còn tưởng ngươi vui đến mức quên hết trời đất định mấy chục năm nữa mới trở về chứ?"

Ninh Ngu vừa nói Dịch Tuyết Phùng liền an tâm, hắn ỉu xìu ghé lên đầu vai Ninh Ngu, biết nghe lời nhận sai: "Tuyết Phùng biết sai."

Từ nhỏ đến lớn, thứ Ninh Ngu không thể chống đỡ nhất chính là dáng vẻ Dịch Tuyết Phùng mềm mềm nũng nịu với y nói mình biết sai rồi, lời vừa nói ra, sắc mặt Ninh Ngu mới đẹp lên chút.

"Sai chỗ nào?"

Dịch Tuyết Phùng bẻ ngón tay ỉu xìu đếm đếm: "Không nên tự tiện đi ra ngoài chơi, không nên chơi lâu như vậy mới trở về..."

Hắn nói mấy cái, sắc mặt Ninh Ngu hòa hoãn mấy phần, xem ra đối với thái độ chủ động nhận sai của hắn hết sức hài lòng.

Dịch Tuyết Phùng nói nói, đột nhiên "A" một tiếng, lật đật ngồi dậy, lục tìm ở trong tay áo của mình nửa ngày, lấy ra một bao giấy dầu điểm tâm, lấy lòng nói: "Đây là bánh phục linh ta đặc biệt mua cho sư huynh."

Ninh Ngu được dỗ vô cùng tốt, nhìn thấy cái này, một tia oán khí cuối cùng cũng tiêu tán không còn, y giống như cười mà không cười liếc Dịch Tuyết Phùng một chút: "Ngươi ngược lại rất thông minh."

Dịch Tuyết Phùng giả vờ nghe không hiểu chế nhạo của y, vội cong mắt cười lấy lòng với y không ngừng.

Đêm đã khuya, Ninh Ngu sớm đã tắm rửa, không tiện thưởng thức món điểm tâm dùng để tránh né trách phạt của Dịch Tuyết Phùng, tiện tay đặt qua một bên.

Dịch Tuyết Phùng thấy đã dỗ được y, hoan thiên hỉ địa ôm lấy y phục đi tắm.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Ngu dậy thật sớm chỉ điểm kiếm chiêu cho Giang Tức Vọng, Dịch Tuyết Phùng tự biết sai, không có mặt mũi ngủ nướng, trời còn chưa sáng đã theo Ninh Ngu chạy tới chạy lui, phải nói ân cần vô cùng.

Dạ Phương Thảo còn tưởng rằng Dịch Tuyết Phùng sẽ bị la rầy, thoáng nhìn thấy một màn này tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Ninh Ngu tiếp nhận chén trà Dịch Tuyết Phùng đưa tới, ánh mắt lạnh lùng quét qua Dạ Phương Thảo một chút, trong mắt đều là lạnh lùng cùng âm trầm.

Dạ Phương Thảo: "..."

Dạ Phương Thảo suýt nữa bị dọa quỳ xuống đất, há miệng run rẩy trốn đến một nơi hẻo lánh hoàn toàn không dám lên tiếng.

Hiện tại hắn đã hiểu tại sao Dịch Tuyết Phùng ra ngoài lại muốn dẫn mình đi theo, không phải muốn biến hắn thành bia đỡ sao? Ninh Ngu không nỡ động thủ với đạo lữ nhỏ của mình, chẳng lẽ không dám ra tay với hắn sao?

Nghĩ đến đây, Dạ Phương Thảo suýt nữa bật khóc thành tiếng.

Dịch Tuyết Phùng hầu hạ Ninh Ngu dễ chịu, lúc này mới thừa dịp y chỉ điểm Giang Tức Vọng lén lút chạy đến trước mặt Dạ Phương Thảo, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhỏ giọng trấn an: "Đừng sợ mà."

Tròng mắt Dạ Phương Thảo rưng rưng: "Tiểu Tiên Quân!"

Dịch Tuyết Phùng nói: "... Y sẽ không làm gì ngươi đâu, cùng lắm thì đánh một trận, không chết được."

Dạ Phương Thảo: "..."

Dịch Tuyết Phùng nhìn vẻ mặt như đưa đám của hắn, phụt một tiếng cười ra tiếng: "Được rồi được rồi, đùa ngươi thôi, đừng xem là thật, cho dù y có không cần mặt mũi cũng sẽ không ra tay với một tiểu bối đâu, yên tâm đi."

Dạ Phương Thảo nhìn Dịch Tuyết Phùng tràn đầy chắc chắn, đành phải tạm thời yên lòng.

Sáng sớm luyện kiếm xong, Ninh Ngu liền đuổi Giang Tức Vọng đi, lại đơn độc giữ Dạ Phương Thảo lại.

Dịch Tuyết Phùng giống như vợ nhỏ đứng trước mặt Ninh Ngu, dường như muốn cầu tình giúp Dạ Phương Thảo, Ninh Ngu liền nhàn nhạt mở miệng đánh gãy hắn: "Trong phòng có cháo, đi uống nửa bát, không được vụng trộm đổ đi."

Dịch Tuyết Phùng lập tức ỉu xìu, bản thân hắn hiện tại cũng khó mà bảo toàn, không thể bảo vệ Dạ Phương Thảo, những lời kia đều thành nói nhảm, căn bản không đợi Dạ Phương Thảo quăng một ánh mắt khẩn cầu tới, đã quay người chuồn lẹ.

Dạ Phương Thảo: "..."

Dạ Phương Thảo ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng nghe Dịch Tuyết Phùng nói Ninh Ngu sẽ không quá so đo với tiểu bối, chỉ đành cố chịu đựng.

Ninh Ngu chậm rãi uống nửa chén trà, chờ đến khi Dạ Phương Thảo bị dọa đến mức không đứng vững, mới nhàn nhạt mở miệng: "Mấy ngày nay các ngươi đi đâu?"

Dạ Phương Thảo vốn chờ đợi mắng chửi từ Ninh Ngu, không ngờ câu đầu tiên y lại hỏi cái này, lúc này sững sờ tại chỗ.

Núp sau cửa bưng một chén cháo, dự định sự tình không ổn liền xông ra giải cứu Dạ Phương Thảo - Dịch Tuyết Phùng cũng sửng sốt.

Ninh Ngu không đợi được câu trả lời, hơi mất kiên nhẫn dùng ngón tay gõ bàn một cái, từ trước đến nay y không có nhiều kiên nhẫn với người ngoài.

Dạ Phương Thảo lập tức hồi thần, vội vàng một năm một mười kể hết những nơi mấy ngày nay bọn hắn ghé quac.

Ninh Ngu lại hỏi: "Hắn thích cái gì?"

Dạ Phương Thảo nghĩ nghĩ, hồi lâu mới nói: "Chong chóng giấy, tượng đất, còn có đường nhân, thế nhưng đường nhân hắn chỉ mua để ngắm xưa nay chưa từng ăn, còn có một số, đều là đồ vật trẻ con thích."

Dịch Tuyết Phùng trốn sau cửa nghe trộm mặt muốn bốc cháy, trước đó hắn còn một bộ thế ngoại cao nhân nói với Ninh Ngu rằng mình không thích cái gì cả, bây giờ lại bị Dạ Phương Thảo lôi ra hết.

Ninh Ngu dường như cười nhẹ một tiếng, Dịch Tuyết Phùng rốt cuộc nghe không vô nữa, quay người tiến vào phòng, mắt không thấy tâm không phiền.

Đợi đến khi Dịch Tuyết Phùng nắm mũi uống xong nửa bát cháo, Dạ Phương Thảo cũng đã đi.

Ninh Ngu ngồi đó, ngón tay ở trên bàn đá nhẹ nhàng gõ gõ, xem ra tâm tình rất tốt.

Dịch Tuyết Phùng do dự tiến lên, Ninh Ngu liếc mắt nhìn hắn: "Uống xong rồi?"

Dịch Tuyết Phùng gật đầu, chi tiết nói: "Quá khó uống."

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu giống như cười mà không cười: "Những thứ ngươi thích không nhiều, ngược lại chán ghét thì có một đống lớn."

Dịch Tuyết Phùng bị nghẹn một chút, hắn lật ngửa bàn tay ở trên bàn đá của Ninh Ngu ra, dán trán lên trên, ỉu xìu nói: "Những vật kia ta không phải thích, chỉ là... chỉ là khi còn bé ngươi có mua cho ta chơi, ta nhìn xem mà thôi, cũng, cũng không phải yêu thích gì, ngươi đừng nghe Dạ Phương Thảo đoán mò."

Hắn nghiêng đầu một chút, lòng bàn tay Ninh Ngu dán chặt lấy gò má của hắn, có một loại xúc cảm khác thường, Ninh Ngu bát phong bất động, thản nhiên nói: "Thích thì thích, cái này có gì mà ngại ngùng?"

Dịch Tuyết Phùng lại lắc đầu: "Thật sự không thích mà, đều là những thứ lúc trước ngươi đã đưa cho ta."

Ninh Ngu đột nhiên trầm mặc, y đưa tay sờ sờ vầng trán Dịch Tuyết Phùng, Dịch Tuyết Phùng híp mắt cọ xát vào lòng bàn tay của y.

Ninh Ngu đột nhiên bị mê hoặc, y đứng dậy tiến đến chạm nhẹ lên gương mặt Dịch Tuyết Phùng, Dịch Tuyết Phùng đang yên lặng nằm sấp, bị đụng một cái vội cười né tránh: "Ngứa."

Ninh Ngu lại tiến lên đụng đụng, hàm hồ nói: "Không ngứa."

Dịch Tuyết Phùng suýt chút cười thành tiếng, hắn xoay người, đưa tay nắm cổ Ninh Ngu, cười hỏi y: "Muốn Song Tu sao?"

Ninh Ngu thành thật gật đầu.

Dịch Tuyết Phùng cười giả dối: "Không, ngươi không muốn."

Ninh Ngu: "..."

Ninh Ngu nắm eo của hắn hơi dùng lực một chút, trực tiếp nhấc cả người hắn đặt lên bàn đá, chén trà bị động tác của hai người mà lăn qua một bên, nước đọng thấm lên nơi y phục quấn quýt, chút sậm màu chậm rãi loan ra.

Tóc dài của Dịch Tuyết Phùng tán loạn trên bàn, lọn tóc kéo dài rũ xuống đất, hình ảnh mười phần kiều diễm, thần sắc hắn cổ quái đối diện với Ninh Ngu dần dần lộ ra ma đồng: "Kiếm Tôn định giữa ban ngày ban mặt công khai tuyên dâm sao?"

Ninh Ngu từ trên cao nhìn xuống hắn, nghe vậy cũng không thấy ngại ngùng, thẳng thắn gật đầu.

Dịch Tuyết Phùng bị sự thành thật của y chọc cười đến không thở nổi, nhấc chân đạp y: "Ngươi nằm mơ đi, nói ngươi là lão lưu manh ngươi thật sự đùa giỡn lưu manh giữa ban ngày sao? Không làm Kiếm Tôn nữa rồi?"

Ninh Ngu không để hắn đá, giơ tay cầm cổ chân của hắn, thuận thế lấn người đè lên, y đưa tay nâng gáy Dịch Tuyết Phùng đặt lên đầu vai của mình, nói khẽ: "Sau này ngươi còn muốn ra ngoài chơi, ta đi cùng ngươi."

Dịch Tuyết Phùng có chút nghẹn, lúc đầu muốn đẩy y ra, nghe được câu này động tác dừng lại, hồi lâu mới nói: "Bất luận đi đâu cũng được sao?"

Ninh Ngu: "Ừm."

Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới nhẹ nhàng ôm lấy cổ Ninh Ngu, trầm trầm nói: "Thật không sống nổi mà, xem ra sống lâu vẫn có chỗ tốt, lại có một ngày nghe được ngươi nghiêm túc nói lời tâm tình."

Ninh Ngu ôm hắn lên, nghiêm mặt nói: "Ta không nói lời tâm tình, đây là lời nghiêm túc."

Dịch Tuyết Phùng tùy ý y ôm vào trong phòng, nghe y nói vậy bóp cánh tay y một chút, nói: "Ngươi không thể nói đây chính là lời tâm tình, dỗ ta cao hứng một chút sao?"

Ninh Ngu nghiêm nghị: "Đây là hứa hẹn, không phải lời tâm tình."

Dịch Tuyết Phùng: "Không cho phép, ngươi nói đây là lời tâm tình!"

Ninh Ngu mười phần quật cường: "Hứa hẹn."

Dịch Tuyết Phùng liếc y một cái, trực tiếp từ trên người Ninh Ngu nhảy xuống, không chờ y kịp bắt mình liền thả người nhảy lên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ không thể làm gì của y.

Ninh Ngu bị hắn châm lửa, hai mắt nặng nề nhìn hắn, đưa tay ra đón: "Mau xuống đây."

Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Đồ ngốc mới xuống dưới, ngươi tự mình chơi đi thôi."

Dứt lời, trực tiếp bật cười nhảy xuống bên kia, chỉ để lại một tiếng cười sang sảng thong thả tan đi.

【 TOÀN VĂN HOÀN 】

- ------------------------

editor: Hoàn rồi cả nhà ơi, mừng rớt nước mắt, lần đầu tiên làm 1 bộ dài và cốt truyện chỉnh chu như thế này, mặc dù so với những bộ khác nó cũng chỉ thuộc tầm trung. Bản edit từ qt convert nên không đảm bảo chính xác 100%, chủ nhà cũng không biết tiếng Trung để check raw nữa. Nói chung là cảm ơn mọi người đã ủng hộ, nhất là những bạn theo từ những chương đầu tiên, cảm ơn rất rất nhiều. Giờ thì chủ nhà tập trung ôn thi tốt nghiệp đây. Bye Bye mn, hẹn mn vào những bộ truyện sau. <3 <3
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!