"Được đấy!"
Thấy Mục Vỹ chưa bị đánh bay, trong lòng Ngọc Khuynh Thiên hơi sửng sốt, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: "Xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi!"
“Ngươi không đánh giá thấp ta đâu!"
Mục Vỹ kiêu ngạo nói: "Mà là ngươi ảo tưởng sức mạnh quá!”
"Ta càng nhân nhượng, địch càng lấn tới".
Ngọc Khuynh Thiên không nổi giận, chỉ hừ một tiếng rồi tiến lên.
“Khai Phủ Chỉ Thiên!”
Gần như Ngọc Khuynh Thiên đã dồn hết sức lực của mình vào đường thương này, mũi thương điên cuồng tập trung hết sức mạnh tại một điểm rồi bay về phía Mục Vỹ.
Vù vù, trông thấy cây thương của Ngọc Khuynh Thiên bay tới, Mục Vỹ chặn trường kiếm trước người, tiếp đó các vảy rồng mọc phủ kín người hắn như một tấm hộ giáp, một chùm sáng sặc sỡ như quả trứng của Thất Thải Thiên Long.
“Phá!"
“Ngươi phá nổi không?"
Mục Vỹ cất bước rồi rút kiếm ra, sau đó chém mạnh vào đường thương của Ngọc Khuynh Thiên.
Cheng ...
Một tiếng động lớn rung màng nhĩ vang lên, sau cú va chạm đó, cả hai chẳng những không tách nhau ra mà còn dính lại một chỗ.
Trường thương và trường kiếm va chạm vang lên những tiếng leng keng, âm thanh này khiến mọi người ở đây cảm thấy khó chịu như sắp bị thủng màng nhĩ đến nơi.
Nhưng hai bọn họ đã bị cuốn vào trận đấu kịch liệt, không thể dứt ra được.
Lúc này, kiếm pháp và thương pháp cao siêu của họ đã hiển hiện rõ ràng trước mắt bao người.
Thoạt nhìn có thể thấy họ đều là các cao thủ cấp tông sư về kiếm pháp và thương pháp, mỗi đường kiếm và thương đều bay đi một cách tuỳ ý, nhưng khi hạ xuống lại rất phù hợp.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
"Nhất Kiếm Lục Tiên Nguyên!"
"Giao Long Náo Hải!”
Sau hai tiếng hô đó, Mục Vỹ và Ngọc Khuynh Thiên đã tách nhau ra.
Ngay sau đó, một tiếng động lớn như sóng biển cuộn dâng đã vang lên.
Cả không gian đều lay động.
Hai người đã hoàn toàn tách nhau ra.
Bọn họ đã giao chiến được một lúc, nhưng xem chừng Ngọc Khuynh Thiên không thể làm gì được Mục Vỹ, còn Mục Vỹ thì cũng không đạt được hiệu quả tấn công như mong muốn.
Cả hai ngang tài ngang sức ư?
Thấy thế, mọi người đều thấy khó mà bình tĩnh được.
Rốt cuộc người ta đã ca tụng về Ngọc Khuynh Thiên hơi quá, hay bởi Mục Vỹ quá mạnh đây?
“Ta không buồn nhiều lời với ngươi nữa!"
“Ngươi chẳng im suốt từ nãy rồi còn gì?"
Mục Vỹ mỉm cười rồi đanh thép đáp trả.
“Mục Vỹ, là tự ngươi muốn chết đấy nhé!"
Ngọc Khuynh Thiên như đã nổi điên rồi nhanh chóng lao lên.
Lúc này, cây trường thương trong tay y đã biến mất.
"Hoa Ma Huyết Phả - Ma Huyết Động!"
Y phục trên người Ngọc Khuynh Thiên chợt biến thành màu đỏ máu, toàn thân y như biến thành ma khí rồi bay về phía Mục Vỹ.
“Ma pháp!"
Thấy thế, Ma Phàm coi thường nói: "Con người các ngươi chỉ giỏi bắt chước, ma kỹ này cũng được sáng tạo ra dựa trên chiến đấu của Ma tộc ta thôi!”
“Còn nếu Ma tộc các ngươi mà cũng giỏi bắt chước thì đã thống nhất các tiểu thế giới từ lâu rồi!”
“Chúng ta ... ”
Nhưng Ma Phàm không còn gì để phản bác nữa.
Đúng là Ma tộc bọn họ không giỏi bắt chước, nếu không họ đã có thể học theo cách luyện đan và luyện khí của con người rồi.
Nếu có thể tự chế tạo ra binh khí, thần giáp và đan dược tốt thì Ma tộc bọn họ đã thống trị các tiểu thế giới rồi.
"Vả lại, Hoa Ma Huyết Pháp của tiểu thế giới Ma Ngọc có thể coi là ma pháp vô thượng của tất cả các tiểu thế giới, nó mạnh vô cùng, dù chiến sĩ Ma tộc các ngươi tự thức tỉnh được môn võ kỹ này thì cũng không so được với các võ giả ở các tiểu thế giới khác đâu".
"Ai bảo thế ... "
Dù Ma Phàm vẫn không chịu yếu thế, nhưng thật lòng thì thấy đúng là Hoa Ma Huyết Phả rất mạnh thật.
Tiểu thế giới Ma Ngọc có thể đứng thứ hai là đủ biết thực lực của họ mạnh cỡ nào rồi.
Các tiếng lộp bộp vang lên trong người Ngọc Khuynh Thiên, hiện giờ, y đang sôi sục nhiệt huyết.
Y tung thẳng một quyền về phía Mục Vỹ.
"Định đọ cú đấm à? Để xem ai hơn ai!"
Ngay sau đó, Mục Vỹ thò ngay tay vào hông.
“Để ta cho ngươi thấy ... đại sát khí vô địch của ta! Không Thiên Ấn, phá!"
Mọi người cứ tưởng Mục Vỹ sẽ thi triển bản lĩnh gì đó, ai ngờ đâu hắn lại lấy ra một cục đá.
Đó chính là Không Thiên Ấn!
Vừa nhìn thấy Không Thiên Ấn, Ngọc Khuynh Thiên đã lùi bước ngay.
Nhưng Mục Vỹ thì vẫn tiến lên, bấy giờ Không Thiên Ấn đã phình to cả mấy trăm trượng rồi ập từ trên cao xuống.
Bụp ...
Một tiếng động lớn inh tai vang lên, khiến mọi người phải nghiến răng run rẩy.
Có âm thanh gì đó vang lên bên dưới Không Thiên Ấn, Mục Vỹ không chút nhân nhượng, lập tức điều khiển Không Thiên Ấn đập mạnh xuống người Ngọc Khuynh Thiên.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website