Lọc Truyện

Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Nhưng lúc Mục Vỹ đang hoang mang, hắn chợt phát hiện hình như mình có thể nhìn thấy Quân Vô Tà thật. Dựa vào một chút cảm giác này, hắn đã trực tiếp tung một chưởng ẩn ra.

Phụt...

Chưởng ấn đó đập thẳng vào ngực của Quân Vô Tà, tiếng xương vỡ vụn vang lên, Quân Vô Tà lập tức hộc ra một ngụm máu.

Y không thể ngờ là Mục Vỹ có thể phát hiện ra mình. “Hả?” Sau khi trúng một chưởng ấn ấy, sắc mặt Quân Vô Tà đã thay đổi.

Ấn ký đánh trúng ngực y mang dòng điện, nó đang thấm dần từng chút vào người y, thậm chí còn đang dần ăn mòn cơ thể y.

“Đáng chết!”

Quân Vô Tà dữ tợn nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Mạnh Nhất Phàm, ông tự chơi ở đây một mình đi, ta không tham gia nữa”.

Quân Vô Tà gào lên một câu rồi lách người, chạy thẳng cẳng. Chạy rồi? Mạnh Nhất Phàm đờ ra.

Xảy ra chuyện gì vậy? Mục Vỹ đánh Quân Vô Tà bị thương rồi ư? Sao có thể chứt

Thấy Quân Vô Tà bỏ chạy, Mạnh Nhất Phàm lập tức rống lên: “Lục Khuê, Huyết Vô Song, bắt hắn lại cho ta!”

“Vâng!” “Ai dám bắt cháu trai ta! Ông đây sẽ làm thịt kẻ đó!”

Nhưng Mạnh Nhất Phàm vừa nói dứt câu, một giọng nói như tiếng sấm đã vang vọng khắp thành Nam Vân.

“Là ông!”

“Ông chưa chết!”

“Ông ơi!”

Tiếng gọi vừa dứt, một bóng người tóc bạc đã đứng trước mặt Mục Vỹ. “Ông ơi, ông đã đi đâu thế?”, Mục Vỹ nhìn Mục Thiếu Kiệt rồi mừng rỡ hỏi.

Hắn cứ tưởng Mục Thiếu Kiệt đã xảy ra chuyện gì không hay rồi, bây giờ nhìn thấy ông ấy lành lặn đứng ở đây, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Người áo đen ở một phía cũng đang lặng lế chắp tay với Mục Thiếu Kiệt.

“Hì hì, mọi người ở Thiên Vận Đại Lục giờ giỏi quá nhỉ? Dám bắt cháu trai ta, lợi hại quá đấy!”, Mạnh Nhất Phàm gào lên với mọi người.

“Giờ để ta xem ai chán sống dám tiến lên nào!” “Ăn nói ngông cuồng!” Huyết Vô Song lạnh mặt rồi tiến lên.

Ông ta vốn là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, dù bảo bối Huyết Hồn Châu đã bị phá huỷ, nhưng thực lực của ông ta vẫn y nguyên.

Ông ta tiến lên một bước rồi tung chưởng.

Chưởng ấn huyết thủ nồng nặc bắn về phía Mục Thiếu Kiệt như móng vuốt của quỷ.

“Cút!”

Mục Thiếu Kiệt đứng tại chỗ hét lên, hai tay chắp sau lưng, thậm chí không thèm cử động, khi huyết chưởng đó còn cách ông ấy một tấc thì chợt nổ tung.

Dường như xung quanh người Mục Thiếu Kiệt có một tấm màn chắn vô hình. “Chiến khít”

Mục Vỹ ngẩn ra khi thấy động tác này của Mục Thiếu Kiệt, sau đó hản lại bật cười.

Ở một phương diện nào đó, chiến khí cũng tương tự như kiếm ý và đao ý, nhưng kiếm ý dành cho kiếm khách, còn đao ý thuộc về đao khách.

Còn chiến khí là thứ mà võ giả phải trải qua muôn vàn gian khó mới lắng đọng và dung hợp được để tôi luyện ra.

Mục Thiếu Kiệt có thể lĩnh ngộ được chiến khí thật sự khiến Mục Vỹ thấy bất ngờ, nhưng hắn nhớ lại Mục Thiếu Kiệt suốt ngày ở dưới Lôi Âm Cốc một mình tu luyện võ kỹ, ăn Hắc Tâm Đan những hơn hai mươi năm, cứ thế thì cơ thể ông ấy đúng là đã đạt tới một cảnh giới khủng khiếp thật.

“Chiến khít”

'Trông thấy cảnh tượng này, Mạnh Nhất Phàm biến sắc mặt.

Ông ta không ngờ đế quốc Nam Vân nhỏ bé này lại xảy ra phiền phức lớn đến thế, một Mục Vỹ mới là cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba mà đã có thể khiến ông ta sứt đầu mẻ trán.

Giờ còn lòi đâu ra một ông nội nữa.

Hơn nữa ông nội hắn có vẻ cũng rất siêu phàm!

“Ha ha... cháu trai yên tâm, có ông ở đây thì đừng đứa nào hòng làm con bị thương được!”, Mục Thiếu Kiệt cười lớn rồi nhìn mọi người: “Ai trong các ngươi dám lên thì lên đi!”

Thấy Huyết Vô Song - cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười còn bị Mục Thiếu Kiệt đánh bay bằng một chiêu, trông rất vật vã thì còn ai dám đối đầu với người này nữa.

Ngoài Mạnh Nhất Phàm ra thì còn ai chống lại được người này nữa đây?

“Đám hèn nhát, ngươi lên đi!", Mục Thiếu Kiệt chỉ vào Mạnh Nhất Phàm rồi quát: “Ban nãy ngươi là người nói hăng say nhất, hôm nay bắt đầu từ ngươi đi!”

Dứt lời, Mục Thiếu Kiệt bước lên, nắm tay để dưới bụng, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, ông ấy đã tung một quyền ra.

Uỳnh...

Chưởng này đã hình thành một màn chắn khí hình vòm, nó lia tới chỗ Mạnh Nhất Phàm.

“HừI”

Mạnh Nhất Phàm có vẻ run sợ, lập tức lấy một chiếc bút lông màu vàng lấp lánh ra.

Khí thế của chiếc bút lông ấy như con sóng lớn, đầu bút sắc nhọn cho người ta cảm thấy một khí thế bá đạo có thể chinh phục cả thiên hạ.

“Địa Hoàng Bút!”

Mạnh Quảng Lăng mừng rỡ nhìn Địa Hoàng Bút mà phụ thân mình lấy ra, sau đó lập tức lên tinh thần.

Địa Hoàng Bút và Nhân Hoàng Kinh đều là địa khí cực phẩm, nhưng cảnh giới của y không đủ nên không thể phát huy thực lực của nó, không thì Mục Vỹ chết

lâu rồi.

Bây giờ thấy phụ thân lấy Địa Hoàng Bút ra, y chỉ mong phụ thân mình có thể giết chết Mục Vỹ ngay bằng một nét.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!