Lọc Truyện

Người Là Nốt Chu Sa Trên Ngực Trái

Tớ chợt nhận ra bồ nào không follow tớ sẽ không nhận được thông báo, nên tớ up lại chương này để PR cho "Ngoan, đừng khóc", bbi nào đọc chương này rồi thì thôi bỏ qua nha :>

------------------------

Chuông vào học vang lên, Bạc Vũ cùng với nhóm bạn từ bên ngoài bước vào lớp. Có lẽ do mới vận động nên trán cậu vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cậu vừa nhẹ nhàng tâng quả bóng trên tay vừa nghiêng đầu nói chuyện với nam sinh bên cạnh, rõ ràng Bạc Vũ không phải người cao nhất nhóm, thế nhưng cậu lại là người nổi bật nhất.

Dáng người Bạc Vũ cao gầy, khí chất nhàn nhã biếng nhác, ngoại hình đẹp trai, tính cách lại lịch sự chững chạc, rất được các bạn học hoan nghênh. Bạc Vũ không để ý đến một vài ánh mắt rụt rè ngại ngùng của nữ sinh trong lớp, đi thẳng đến vị trí ngồi của mình.
Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, cúi đầu lấy khăn lau mồ hôi, khóe mắt liếc sang Hạ Tiếu bên cạnh đang chán nản nằm bò ra bàn, thuận miệng hỏi:

"Lại bị Hứa Giai Kỳ bắt nạt rồi?"

Lên lớp 5, cô giáo cho đổi chỗ, Bạc Vũ và Hạ Tiếu ngồi cạnh nhau.

Hạ Tiếu bĩu môi hừ một tiếng, tiện tay đưa cho Bạc Vũ chai nước, không cho là đúng nói:

"Cậu ta mà có thể bắt nạt được tớ á?"

"À...vậy sao?"

Bạc Vũ cong khóe môi nhận lấy chai nước, cậu thong thả vặn nắp ra uống một ngụm, cũng không vạch trần cô.

Hạ Tiếu uể oải chống hai tay lên má, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Tại sao Hứa Giai Kỳ lại đáng ghét như vậy chứ..."

Bạc Vũ cười khẽ, cậu nghiêng đầu lôi sách vở từ trong cặp ra, đột nhiên ngón tay đụng phải mấy viên kẹo, cậu tiện tay đưa luôn cho Hạ Tiếu, lơ đãng hỏi:

"Cậu ta lại làm gì cậu rồi?"
Hạ Tiếu phồng má nhìn về phía cô bé ngồi chéo cách cô 5 bàn, ngón tay nho nhỏ mân mê vỏ kẹo, ấm ức tố cáo:

"Dạo này Hứa Giai Kỳ suốt ngày bám theo Hoắc Trì thôi, mà cứ bao giờ ở gần nhau là tớ và cậu ta lại cãi nhau... Hứa Giai Kỳ xấu tính lắm í..."

"Cho nên tại Hứa Giai Kỳ cản trở mà dạo này cậu không được ở cạnh Hoắc Trì?" Bạc Vũ nhướn mày tổng kết lại, cậu vươn tay cầm lấy kẹo trên tay Hạ Tiếu, dễ dàng xé mở vỏ bao, sau đó mới đưa lại cho cô.

"A..." Hạ Tiếu há miệng, ra hiệu cho Bạc Vũ.

"Đồ lười" Bạc Vũ khẽ mắng một tiếng, nhưng vẫn cẩn thận đút viên kẹo vào miệng cô.

Hạ Tiếu dùng lưỡi đẩy đẩy viên kẹo nho nhỏ, vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng, cô thỏa mãn khẽ híp mắt, tâm tình nháy mắt trở nên vui vẻ.

"Vị dâu tây à?"
"Ừm, thích không?" Bạc Vũ vo viên vỏ kẹo lại, chuẩn xác nhém về phía thùng rác.

Một bên má ngậm kẹo của Hạ Tiếu hơi phồng lên, đôi mắt đen nhánh mở to, trông mong nhìn Bạc Vũ.

"Ngon lắm í, cậu có còn không?"

"Có bao nhiêu tớ đưa cậu hết rồi..." Bạc Vũ dừng lại một chút, liếc nhìn khuôn mặt hơi xụ xuống của cô, khóe môi cong lên, nói tiếp "Nhưng mà ở nhà tớ vẫn còn, mai mang cho cậu."

"Cậu là tốt nhất!"

Hạ Tiếu vui vẻ hô lên, hoàn toàn quên mất bực tức ban nãy.

Nhưng mà cô chỉ tạm thời quên, chứ không thể nào quên luôn được, đặc biệt là khi Hứa Giai Kỳ lúc nào cũng thời thời khắc khắc bám theo Hoắc Trì, lại còn cố tình tìm cô để khiêu khích.

Vào một chiều Chủ Nhật đẹp trời, Hạ Tiếu chạy đến nhà Bạc Vũ, làm ổ trong phòng cậu, kể cho cậu nghe 1001 câu chuyện không hồi kết về sự đáng ghét của Hứa Giai Kỳ.
"Tớ nói cho cậu nghe, Hứa Giai Kỳ..."

Bạc Vũ lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha, vừa nghe cô lải nhải liên tục vừa tập trung chơi game, thi thoảng đáp lại một vài câu để cho cô biết là cậu vẫn đang lắng nghe.

"Ồ, vậy sao..."

"Sau đó ấy, cậu ta còn..."

"Ừm ừm... quá đáng thật... "

"Đúng vậy nha, còn nữa, cậu không biết đâu..."

Đột nhiên Hạ Tiếu hỏi:

"Cậu cũng cảm thấy Hứa Giai Kỳ rất đáng ghét đúng không?"

"Hả? À... chắc vậy?" Bạc Vũ ngẩn người, cậu có biết Hạ Tiếu đang nói gì từ nãy tới giờ đâu.

"Cậu không thèm nghe tớ nói chứ gì?" Hạ Tiếu tức giận muốn nhào đến đánh Bạc Vũ, cậu cười ha ha dễ dàng tránh đi, chuyển chủ đề:

"Cậu với Hoắc Trì dạo này sao rồi?"

Đã không nói thì thôi, vừa nhắc đến Hoắc Trì, Hạ Tiếu lại càng tức.

"Từ lúc Hứa Giai Kỳ bám theo Hoắc Trì, tớ còn chẳng thể nói chuyện với cậu ấy được cơ! Tớ đã bảo cậu Hứa Giai Kỳ phiền phức lắm mà, chắc chắn Hoắc Trì cũng sắp bị cậu ta ép điên rồi!"
Cậu thì không phiền phức? Bạc Vũ lặng lẽ nghĩ thầm, đột nhiên cảm thấy hơi đồng cảm với Hoắc Trì.

"Vậy sao cậu không dạy cho cậu ta một bài học đi?" Bạc Vũ thử gợi ý "Cứ làm như cái lúc cậu bắt nạt tớ ấy."

"Nhưng mà tớ không bắt nạt con gái đâu!" Hạ Tiếu lý lẽ hùng hồn trả lời.

Bạc Vũ im lặng trợn mắt trong lòng, có mà không đánh lại người ta, phải chạy đến đây khóc với cậu thì có.

Thấy Hạ Tiếu cứ mãi rầu rĩ không vui, cuối cùng Bạc Vũ cũng không đành lòng, dịu giọng hỏi cô:

"Cậu rất thích Hoắc Trì?"

"Đúng vậy!" Hạ Tiếu trả lời rất nhanh.

Bạc Vũ lười biếng để máy chơi game xuống, cậu vươn tay lấy một hộp sữa chua, cắm ống hút, đưa cho Hạ Tiếu, nhìn cô ngoan ngoãn uống, sau đó mới nói:

"Vậy thì có một cách đấy."

Miệng Hạ Tiếu vẫn còn ngậm ống hút, cô vội vã ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt hơi sáng lên.
"Cách gì cơ?"

Bạc Vũ nhìn hai má trắng hồng mềm mại của Hạ Tiếu, đột nhiên vươn tay ra niết nhẹ, cong khóe môi nói:

"Cậu có thể xin bố mẹ cậu để cậu đính hôn với Hoắc Trì, đến khi hai người đủ tuổi thì có thể kết hôn, như vậy thì Hoắc Trì chỉ thuộc về một mình cậu thôi."

"Kết hôn sao?" Hạ Tiếu sửng sốt hỏi lại.

"Ừ, chính là cậu và Hoắc Trì sẽ trở thành vợ chồng, hai người sẽ có sự ràng buộc với nhau, sau đó các cậu có thể có con" Bạc Vũ sợ Hạ Tiếu không hiểu nên tốt bụng giải thích lại cho cô "Khi cậu đã kết hôn với ai đó, thì người đó chỉ có thể ở bên cậu, cậu cũng chỉ có thể ở bên người ấy thôi".

Hạ Tiếu hơi ngẩn người nhìn Bạc Vũ, bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc cô có thực sự muốn mãi mãi ở bên cạnh Hoắc Trì, sau đó còn cùng cậu ấy có con hay không... nhưng mà nghe rất thú vị nha.
***

Không biết Hạ Tiếu đã làm cách nào, hơn một tuần sau, cô hớn hở chạy đến tìm Bạc Vũ khoe:

"Bạc Vũ!! Bố tớ và chú Hoắc nói rằng sẽ để tớ và Hoắc Trì đính hôn rồi! Bố tớ còn nói rằng đến khi bọn tớ lớn sẽ công bố hôn ước, sau đó tớ có thể kết hôn với Hoắc Trì rồi!"

Bạc Vũ hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng lại:

"Vậy tốt quá rồi. Chúc mừng cậu."

Nếu Hạ Tiếu đính hôn với Hoắc Trì, vậy mối lo Hạ Tiếu không có ai chịu lấy cuối cùng cũng được giải trừ.

Bạc Vũ âm thầm thở phào một hơi, tâm tình thoải mái như thể cha già nhìn thấy con gái ế lâu năm sắp được gả ra ngoài.

--------------------

Theo nguyện vọng của mọi người thì tớ quyết định sẽ viết 1 bộ riêng cho Bạc Vũ (chủ yếu là do tớ chưa có ý tưởng để viết nốt đoạn kết cho bộ này), các cậu cứ ấn vào ID của tớ là ra nhé!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!