Lọc Truyện

Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Hẹn nhau ngày hôm sau mổ lợn, ba đứa nhóc dậy từ tờ mờ sáng, Hạ Tử Ngôn hôm qua ở lại chỗ này, ba người đều hưng phấn chờ mong.

Nhất là hai huynh đệ Khương Liên Giác và Khương Liên Khuyết, trong ấn tượng của bọn họ giết lợn là ngày náo nhiệt nhất trong năm, ngày đó bọn họ không chỉ không cần làm việc, hơn nữa còn có thể ăn thịt mà cả năm không được ăn, đồng thời cũng đại biểu cho một năm mới sắp tới, bọn họ lại lớn thêm một tuổi.

Cho dù là hiện tại bọn họ mỗi ngày đều có thể ăn thịt, vẫn là phi thường chờ mong.

Hạ Tử Ngôn xuất thân phú quý, chưa từng thấy qua cảnh tượng giết lợn, ngoại trừ tò mò thì phần lớn là ảnh hưởng từ tâm tình của hai bạn nhỏ.

Hơn nữa, ngày hôm qua cả ba người đều ở chỗ con lợn rừng chịu thiệt thòi lớn, thiếu chút nữa đem mạng nhỏ vứt đi, cả người vẫn còn đau nhức, làm cho bọn chúng đến nửa đêm vẫn không ngủ ngon, bọn hắn ghim nha!

Đồ tể còn chưa tới, ba người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng mài đao chờ đợi hướng tới con lợn rừng.

Tối qua, ba đứa nhỏ đau nhức đến không ngủ ngon được, vì phòng ngừa lợn rừng đang ngất xỉu đột nhiên tỉnh lại chạy trốn, hoặc là phá hoại, không biết từ đâu tìm ra một đống dây thừng dày cộm, cố sức ôm đi, thừa dịp ánh trăng sáng lặng lẽ đi vào viện.

Trong sân yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lạnh rít gào.

Ba người rón rén đặt sợi dây thừng xuống đất, siết chặt quần áo nặng nề bọc trên người, vẫn theo bản năng run rẩy một cái, hôm nay thật lạnh!

Ngồi xổm bên cạnh heo rừng chống cằm, nhỏ giọng run run thảo luận.



"Ca ca, Tử Ngôn ca ca, các ngươi nói con lợn béo này sẽ không thật sự đột nhiên tỉnh dậy đi." Khương Liên Giác ghét bỏ liếc mắt nhìn lợn rừng xấu xí, con này cũng không đẹp như con lợn trong nhà hai huynh đệ bọn họ nuôi.

"Sẽ không, không phải nương đã nói qua sao, dược tính ít nhất phải hai ngày mới tan đi." Khương Liên Khuyết kiên định tin tưởng lời của nương không sai, lợn rừng đã ngất xỉu không có nguy hiểm, hắn tự nhiên cũng không sợ hãi.

Hạ Tử Ngôn gật đầu, sư phụ đã nói qua thuốc của Uyển thẩm rất lợi hại, đương nhiên chuyện bản thân hắn trúng chiêu cũng không được nói ra, cho nên ngoại trừ đương sự ai cũng không biết, nếu không quả thực chính là đập nát biển hiệu của hắn.

"Mặc kệ con lợn rừng này rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không, vì an toàn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trói con lợn rừng này lại mới tốt."

"Được!" Hai huynh đệ bên cạnh hoàn toàn không có ý kiến, bọn họ tìm nhiều dây thừng như vậy đi ra, còn không phải là vì trói con lợn rừng này vào sao.

Khương Liên Khuyết lên tiếng hỏi, "vậy chúng ta làm sao buộc?"

Hạ Tử Ngôn lắc đầu, ta cũng chưa từng thấy qua.

Khương Liên Giác cùng Khương Liên Khuyết đã từng thấy qua, nhưng bọn họ tay chân nhỏ bé đều chưa từng làm qua loại chuyện này, thứ duy nhất bọn họ từng buộc qua chính là thắt lưng.

"Không sao, trước tiên trói bốn cái chân lại." Khương Liên Giác nói.

"Đúng đúng đúng." Trước kia nhìn cha giết heo, hình như cũng trói như vậy, Khương Liên Khuyết phụ họa nói.

Hạ Tử Ngôn giậm chân nói, "Vậy còn chờ gì nữa, động tác nhanh lên đi, nếu chần chờ nữa, chúng ta sẽ bị đông cứng thành băng."

Ba người hợp lực, hai người nâng chân con lợn lên, một người luồn dây, bởi vì lực đạo không đủ, mỗi lần luồn xong đều hợp lực lại kéo cùng một đầu, bảo đảm trói chặt.

Động tác lặp đi lặp lại kéo dài hơn một giờ, ba người rốt cuộc mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, dựa vào nhau thở hổn hển, sợ quấy rầy người lớn đang ngủ, lập tức che miệng hạ thấp thanh âm.

Sau một lúc lâu, ba người từ trong mệt mỏi bình tĩnh lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn thấy bộ dạng của đối phương liền cười ra tiếng, còn không quên che miệng lại.

Thật là hả giận!



Trở lại tây phòng, thu thập lại một phen, do quá mệt mỏi mà trực tiếp ngã trên giường ngủ thiếp đi.

Có lẽ là bởi vì đang nhớ thương con lợn rừng, mà trời còn chưa sáng, người như bị tiêm máu gà, híp mắt muốn trèo xuống giường luôn.

Cuối cùng cũng đợi được trời sáng, ba người vội vã ra khỏi tây phòng, ngồi xổm trước mặt con lợn rừng.

Lâm Uyển Uyển mới dậy, vừa mở cửa đi ra, liền thấy trong sân có ba người một lợn, khóe miệng giật giật, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đến gần nhìn, ba thân ảnh nhỏ ngồi xổm cạnh nhau trên mặt đất, giống như ba quả bóng tròn tròn, trước mặt là con lợn rừng đã bị trói, lúc này Lâm Uyển Uyển không chỉ co giật khóe miệng, còn có đầy mặt hắc tuyến.

Nhìn con lợn rừng tứ chi bị dây thừng quấn quanh, thân hình uốn éo thành hình vòng cung, rồi nhìn ba đứa trẻ đang hừng hực khí thế ngồi chờ đợi.

Lâm Uyển Uyển thầm nghĩ cho con lợn, rơi vào tay bọn nhỏ, thật lòng thay ngươi mặc niệm ba giây.

Lâm Uyển Uyển vừa định lên tiếng, cửa sương phòng vừa vặn mở ra, Lâm Thiên Tứ từ bên trong đi ra, nhìn thấy nhiều người vây quanh trong viện như vậy, nghi hoặc tới gần hỏi Lâm Uyển Uyển, "Nữ nhi, đây là làm sao vậy?"

"Cha, ngài vẫn là hỏi ba đứa nhỏ này đi." Trên thực tế, Lâm Uyển Uyển thật sự không rõ là chuyện gì xảy ra, tối hôm qua nàng thừa dịp Khương Gia Minh ngủ, như thường ngày tiến vào không gian, nàng có thể cảm giác được cũng chỉ là động tĩnh trong phòng, về phần bên ngoài phát sinh chuyện gì nàng còn không thần thông quảng đại như vậy.

Nàng cũng chỉ có thể suy đoán việc này là do ba đứa nhỏ làm, ngoại trừ bọn họ ai còn có thể nhàn rỗi đem heo rừng buộc thành cái bánh chưng như vậy, đoán chừng còn không phải buổi sáng mới làm, bằng không nàng ở trong đông phòng sao có thể một chút động tĩnh cũng không nghe thấy.

Nghe thấy Lâm Uyển Uyển và Lâm Thiên Tứ nói chuyện, ba người chú ý tới phía sau có người. "Nương (Uyển Di), gia gia."

Lúc này, Tiết thị cũng đã sửa soạn xong đi ra, không rõ nguyên nhân nhìn về phía mọi người trong viện.

Sau đó, ba đứa nhỏ thẳng thắn khai báo chuyện mình đã làm lúc nửa đêm, đúng như dự đoán của Lâm Uyển Uyển, Lâm Thiên Tứ và Tiết Thị nhíu mày.

Cuối cùng, tất cả những suy nghĩ của Lâm Thiên Tứ đều biến thành một tiếng thở dài, khô khan nói: "Dĩ hòa vi quý, phòng nguy cũng là nên!" Nhưng cũng không nói tán thành hành vi này của bọn họ, bằng không đem những người lớn như bọn họ đặt ở đâu.

Tiết Thị cũng không đồng ý, nếu heo rừng tỉnh lại có bao nhiêu nguy hiểm, hậu quả như vậy nàng không dám tưởng tượng, chuyện hôm qua cũng đã đủ để làm nàng kinh hãi rồi.



Lâm Uyển Uyển giao ba đứa nhóc cho Lâm Thiên Tứ, để hai vợ chồng già đưa bọn họ đi tắm rửa sạch sẽ, tự mình vào bếp làm bữa sáng, nhưng trong phòng phía đông vẫn còn một bệnh nhân đang chờ nàng chiếu cố, nàng cũng không để ý đến những thứ khác.

Lưu loát đem điểm tâm làm xong, được Tiết thị hỗ trợ bưng lên bàn, bữa sáng của Khương Gia Minh là cháo xương hầm riêng, thêm một lượng lớn nước linh tuyền.

Bưng một bát cháo vào đông phòng, Khương Gia Minh đã xuống giường, xem ra nước linh tuyền cho hắn uống tối qua trước khi đi ngủ đã có tác dụng, hiệu quả quả thực không tệ.

"Tức phụ, y thuật của Mạnh đại phu thật tốt, ta tỉnh lại cũng không còn thấy đau." Vừa nói vừa xoa đầu cười cười.

"Ừ, Mạnh đại thúc chính là thần y." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu được chủ yếu vẫn là tác dụng của nước linh tuyền, bất quá nàng cũng sẽ không nói ra.

"Ngươi mau rửa mặt đi rồi ăn cháo, đợi lát nữa hai ca ca sẽ mang theo đồ tể tới đây." Ngừng một chút lại nghĩ đến một nhà Khương Gia Tông lúc trước tựa hồ đã bỏ quên nói, "Đúng rồi, nhà đại ca ngươi còn chưa đi thông báo, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Khương Gia Minh không chút nghĩ ngợi lập tức nói, "Ta ăn cháo xong liền đi qua nhà đại ca nói một tiếng."

"Không được!" Lâm Uyển Uyển không đồng ý, tốt xấu gì cũng là người bị thương, sao có thể đi ra ngoài như vậy, nhíu mày nói, "Đợi lát nữa chờ hai ca ca đến rồi nói sau, đại ca ngươi tất nhiên cũng sẽ hiểu được, việc này cứ quyết như vậy đi."

Không cho Khương Gia Minh cơ hội phản bác, Lâm Uyển Uyển liền đứng dậy đi ra ngoài.

Để lại Khương Gia Minh ai oán thở dài rồi lại nhoẻn miệng cười, thầm nghĩ, tức phụ là đang quan tâm hắn đi, thật tốt!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!