Chương 410: Trao đổi Tây Thành đấu thầu thuốc giải
Như tình cờ nhắc tới, Giang Lộ cũng đơn giản thu dọn bát đĩa trống trơn.
“Nghe ai? Tin tức có chính xác không?”
Sự phát triển của Thành Thành trong những năm qua rõ ràng là phía đông nhanh hơn phía tây, phía nam mạnh hơn phía bắc, với số vốn đầu tư lớn như vậy không phải là quá mạo hiểm sao?
“Lần trước ra ngoài ăn tối, gặp một người chú, gọi điện cho ông ấy. Có vẻ như đó là Tần tổng của Lâm Đại Bất động sản, người đã nhờ ông giúp xác minh sức mạnh của nhà thầu! Khi chào hỏi có hỏi vài câu! Có lẽ sẽ bắt đầu vào tháng sau! Cuộc đấu thầu vẫn đang trong giai đoạn xem xét! Tôi nghĩ hai nhà phát triển bất động sản lớn có hứng thú cũng không lạ! Tùy tiện hỏi thôi! Nghe nói sẽ có giá mấy tỷ! Hôm đó nhìn thấy Phùng Dịch Phong ăn cơm với chủ tịch ngân hàng, không biết có phải vì điều này không– ”
Giang Lộ cười:
“Việt Khánh, dạo này công ty anh có dự án gì lớn không? Anh có thể cân nhắc! Không có hứng thú thì thôi. Không phải lần trước anh đã nói vấn đề bo mạch chủ mà, Có lẽ nó liên quan đến anh ta? Gần đây anh ta để mắt rất nhiều ”
Thấy anh như đang chìm trong suy nghĩ, Giang Lộ không khỏi nhấp một cái:
“Canh nguội, uống đi! Em chỉ tùy tiện hỏi! Gần đây đọc truyện nhiều không chừng lại là suy nghĩ lung tung, Em đi dọn dẹp đây!”
Giang Lộ cho anh lhông gian yên tĩnh để suy nghĩ, cô tin tưởng rằng anh sẽ không để Phùng Dịch Phong thắng Nếu anh có khả năng!
Cơ hội hiếm có có
***
Hết ngày, chuông reo tan sở, Giang Hiểu Nhi mở ngăn kéo phân loại đồ, lấy ra mấy gói đồ ăn vặt, lòng nổi lên tật xấu, không có văn phòng Tổng giám đốc, cô chỉ để trong ngăn kéo vài cái. .
Lắc cổ, theo thói quen nhìn lịch và nhãn ghi chú bên cạnh, Giang Hiểu Nhi mờ mịt cúi đầu, đang ăn quả óc chó, ánh mắt vô tình rơi xuống, một túi tài liệu lọt vào tầm mắt. Giang Hiểu Nhi đưa tay kéo nó ra, nhìn qua, chiếc túi đã được niêm phong, không có giấy chuyển phát nhanh, có in tên cô ấy.
“Ai đã gửi nó? Tại sao lại bí ẩn như vậy?”
Cô mở ra xem, bên trong chỉ có một tờ giấy trắng, trên đó có in mấy dòng:
[Cha cô đã vậy chúng tôi tiêm thuốc độc. Để cứu hắn, đến Tây Thành A3 đấu thầu để đổi thuốc giải! Bảy ngày! Không được hơn. Nếu không tin tôi sẽ chặt tay trái của ông ấy gửi cho cô xem? Tôi sẽ liên hệ với cô sao! Tin tức bị rò rỉ cho người thứ hai tôi lập tức giết ông ấy. Đến xem người tiếp theo là ai!]
Đây là ai? Ai đã gửi cô thứ như vậy?
Không tin được vào mắt mình, Giang Hiểu Nhi nhìn đi nhìn lại, hai tay không khỏi run lên! Nhanh chóng vò tờ giấy nhưng Giang Hiểu Nhi không dám ném đi, nhìn mấy lần. .
Đó là loại túi đựng tài liệu cấp tốc thông thường nhất, ngoại trừ nhãn mác có thể nhìn thấy khắp nơi trong siêu thị, không có gì đặc biệt! Trên đó có in tên cô, hiển nhiên bên kia đã đề phòng!
Đứng dậy tắt máy tính đi đến phòng bảo vệ của muốn kiểm tra và hỏi bảo vệ.
Tài liệu sẽ lẫn vào trong các hàng giao cho công ty và để ở phòng bảo vệ, Giang Hiểu Nhi vừa đọc xong, lưng đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Người này, rõ ràng đã đến chuẩn bị!
Hơn nữa, biết rất rõ cô, không những biết tên, mà còn biết quan hệ của cô ấy với Phùng Dịch Phong, thậm chí cả quan hệ gia đình cô, ngay cả việc Phùng Dịch Phong đấu thầu Tây Thành A3 cũng không có ai biết? Nhưng, cuộc đấu thầu, có vẻ như nó vẫn chưa chính thức bắt đầu!
Là ai vậy đối thủ lớn sao?
Trong đầu có một trận rối loạn, Giang Hiểu Nhi liền bắt taxi đến Tử Viên.
Sau khi nói vài câu với mẹ, cô vào phòng gặp cha: “cha khỏe chứ? Cơ thể vẫn ổn đúng không?”
“Tốt hơn nhiều rồi! Thấy khỏe hơn mỗi ngày. Sau một thời gian, chắc có thể đứng dậy được rồi! Có hơi lạnh và đau vào ban đêm! Nhưng được gặp con mỗi ngày cha cảm thấy không Còn đau nữa. Tiểu Nhi, đừng lo lắng cho cha! Lo cho mình trước đi, sau khi tổ chức đám cưới cha sẽ dắt con đi chơi. Khi đó, chúng ta một gia đình, nhất định phải chụp ảnh làm kỷ niệm! ”
Nắm tay cha, Giang Hiểu Nhi lắc mạnh:
“Được rồi! Bố cần phải tu dưỡng thật tốt, nói cho con biết Nếu khó chịu! Muốn nhất định phải đợi. Khi còn bé cha bế con, bây giờ ra phải tự tay nắm lấy khi giao cho người khiến con hạnh phúc! ”
Giang Hiểu Nhi liếc mắt nhìn thấy vết đen mờ trong lòng bàn tay:
“Ba, để con lau tay! Một lát nữa là ăn cơm rồi!”
Xoay người, cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đè xuống đôi mắt ửng hồng, nhanh chóng làm ướt khăn: Không, sẽ không!
Nỗ lực xoa dịu tâm trạng, Giang Hiểu Nhi lau mạnh tay cho cha, thậm chí còn lấy cả xà phòng, nhưng vết đen trên tay vẫn không thể lau đi, vì sợ cha để ý, cô không dám làm quá, xong cô dọn dẹp mọi thứ.
Trở lại phòng tắm, tim cô đập loạn xạ: Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Phùng Dịch Phong gọi điện thoại tới, Giang Hiểu Nhi cũng không có tâm trạng đi ăn cơm với Tử Viên, trước khi đi ra ngoài liền kéo mẹ sang một bên, hỏi thăm tình hình hiện tại ở nhà:
“Mẹ, gần đây bố có ăn gì đặc biệt không? Ở nhà có gì bất thường không? Có người lạ, người hầu hay y tá đến gặp bố không? Bố dạo này có khó chịu không?”
“Không! Ngày nào cũng vậy! Là mẹ chuẩn bị bữa ăn! Ông ấy ốm, lúc nào cũng nói thích mẹ làm! Dù sao mẹ cũng rảnh nên cũng chiều theo! Sao vậy? Đột nhiên hỏi những việc này? ”
“Không sao! Cha không phải đang lo lắng sao? Nghĩ xem có cái gì không thích hợp hay không để nhanh giải quyết đi!” Mẹ đã làm, hẳn là không có vấn đề. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Cô nhìn đến bàn tay của mẹ thì thấy lúc bình thường và không có vấn đề gì cả.
“Đừng lo lắng chuyện này! Chuyện của cha mẹ sẽ lo liệu! Không làm phiền con! Đừng để Dịch Phong đi tìm nữa!”