Bây giờ ở cảng biến tấp nập người đến rồi đi, bây giờ cũng đã hơn một giờ sáng, Bùi Mặc nhìn qua đồng hồ một lát rồi ra hiệu cho A Trạch bắt đầu hành động.
Còn hắn thì rời xe đến một nơi cao hơn để quan sát mọi việc.
A Trạch chia nhỏ người ra thành nhiều nhóm rồi giả trang như những tay buôn vào cảng biển, con tàu lớn nhất chính là tàu dùng để chuyển hàng, A Trạch đưa mắt nhìn xung quanh ngầm phát tín hiệu cho những tên đàn em bên trong bìa rừng, bọn họ cẩn trọng quan sát một hồi lâu rồi bắt đầu chuyển từng túi hàng nhỏ lên tàu, A Trạch thì đứng cách đó khá xa âm thầm theo dõi những con tàu khác cũng đã cho người nhằm đánh lạc hướng, biết rõ lần này chắc chắn là có cảnh sát nên Bùi Mặc đã chuẩn bị một lô vũ khí để có thể thoát thân kịp thời, hắn ở trong cánh rừng gần đó dùng ống nhòm theo dõi mọi thứ phía dưới.
Trong một nơi khuất với sự theo dõi của Bùi Mặc là bọn người của Châu Khởi Đồng, cũng đang dùng ống nhòm theo dõi tình hình, bọn họ ai cũng mặc trên mình cảnh phục còn thủ sẵn súng trên tay.
Phía bọn người Bùi Mặc đang vô cùng thuận lợi, đột nhiên một con tàu gần đó bốc cháy lên, bọn người chạy đôn chạy đáo, tình cảnh trở nên hoảng loạn vô cùng, A Trạch cũng lén mình chạy đến chỗ lô hàng, bây giờ hẳn là một cơ hội tốt có thể chuyển số hang này mà không bị phát hiện, trong tình cảnh hoảng loạn thế này dù là có cảnh sát cũng sẽ không dễ gì phát hiện ra.
A Trạch ra lệnh chuyển đi nhanh nhất có thể đây là lô hàng lớn nên số lượng vô cùng nhiều.
Con tàu đó bốc cháy một lúc một lớn, lúc này Châu Khởi Đồng không thể ẩn mình nữa, mặc kệ nhiệm vụ có thành công hay không hắn cũng không thể trơ mắt nhìn mọi thứ trở thành tro bụi.
Châu Khởi Đồng ra lệnh cho bọn người phía sau gọi cứu hỏa mình cùng vài cảnh sát khác chạy ra chỗ con tàu, ở trên này Bùi Mặc đã nhìn thấy ông ta, hắn nhếch môi rồi thông qua bộ đàm cất giọng: “ Bọn cớm xuất hiện rồi, hắn chắc chắn sẽ đi kiểm tra tàu mau nhanh tay lên “
“ Vâng, lão đại “
A Trạch bây giờ không chỉ đứng nhìn nữa mà cũng chạy đến giúp bọn đàn em chuyển hàng, xe cứu hỏa cũng đã đến, chưa đầy mười phút ngọn lửa đã bị dập tắt nhưng hàng của Bùi Mặc vẫn chưa được chuyển hết lên tàu, hắn đang rất sốt ruột.
Châu Tuấn ở đâu xuất hiện, cậu ta nổ súng lên trời như đang báo tin, Châu Khởi Đồng cùng bọn cảnh sát nghe thấy tiếng sung cũng chạy đến, đi bên cạnh con có Vận Nhi, cô đang bị cậu ta giữ chặt trong tay, bàn tay người đàn ông đang bóp cổ cô gái, cậu ta biết rõ Bùi Mặc cũng đang ở đây, nên đã cố ý để Vận Nhi lộ mặt, Bùi Mặc vừa nhìn đã nghiến rang ken két vì tức giận, tại sao cô gái nhỏ của hắn lại nằm trong tay cậu ta, vì sao cô gái nhỏ của hắn lại bị cậu ta bắt,…vô vàn câu hỏi không lời đáp trong đầu Bùi Mặc bây giờ đã tức giận hắn, rút ra khẩu súng trong người tiếp tục theo dõi.
Bọn người A Trạch cũng đã bị bắt, toàn bộ lô hàng bị cảnh sát giữ lấy, hơn năm mươi tên đàn em của Bùi Mặc đều bị dồn vào vòng vây, A Trạch nhận ra Vận Nhi cũng đang trong tay bọn họ cậu ta không khỏi ngạc nhiên, bọn người này là đang muốn dùng cô để dụ Bùi Mặc ra, bây giờ không thể báo tin hay ngăn cản Bùi Mặc được nữa, A Trạch thầm cầu nguyện Bùi Mặc sẽ không lộ mặt, nếu không mọi thứ sẽ tan thành mây khói, những gì bao năm qua đều sẽ trở thành cát bụi, Bùi Mặc cũng sẽ không sống yến.
Cánh tay Châu Tuấn càng siết chặt cổ Vận Nhi hơn, cô sắp không thở nổi nữa, cậu ta đảo măt nhìn xung quanh rồi gào lên: “ Bùi Mặc, tôi biết anh đang ở đây, hàng và người đều nằm trong tay cảnh sát rồi, anh có trốn cũng không thể trốn mãi đâu, không muốn cô em gái này chết thì ra mặt đi”
Bùi Mặc không quan tâm lời cậu ta, chỉ chăm chú dùng vào ống nhòm nhìn gương mặt của cô gái kia đang trở nên trắng bệch, nhìn cô đau đớn hắn cũng đau đớn gấp trăm lần.
Vận Nhi cảm nhận rõ hơi thở đã dần không còn nữa, lúc này Châu Tuấn âm thầm thả lỏng tay một chút, rồi ra hiệu cho mấy người cảnh sát kia lấy gì đó ra, một đống giấy tờ đều là những hợp đồng giao dịch hàng cấm của Bùi Mặc.
Bùi Mặc đã không còn đường thoát nữa, hắn lúc này âm thầm cho người kích hoạt lô vũ khí rồi tự mình đi ra chỗ bọn họ.
Thấy Bùi Mặc từ từ xuất hiện từ trong bóng đêm, Châu Tuấn liền nhếch môi, Bùi Mặc chĩa thẳng khẩu súng về phía hắn, lạnh lùng cất giọng: “ Thả con bé ra “
Vận Nhi nhìn thấy hắn cô vừa đau đớn vừa giận dữ nhìn hắn, ánh mắt cô bây giờ nhìn hắn rất khác thường ngày.
Châu Tuấn sau khi thấy toàn bộ cảnh sát đều đã vươn súng vào Bùi Mặc, lúc này cậu ta mới từ từ buông lỏng Vận Nhi, cô vẫn không rời mắt khỏi Bùi Mặc, sau khi ổn định lại hơi thở rồi chầm chậm tiến về phía hắn, mắt cô đã đỏ hoe lên nước mắt không ngừng chảy.
Lúc đối diện với Bùi Mặc cô cười nhẹ lên, hắn nhìn cô híp chặt mắt lại vừa khó hiểu vừa nghi ngờ, mũi súng bây giờ lại trùng hợp chĩa thẳng vào đầu cô.
“ Để có thể bắt gọn anh phần lớn là nhờ công sức của Vận Nhi “, Châu Tuấn dường như rất mãn nguyện, cậu ta cố ý nói to lên.
Câu nói này khiến tất cả bọn người ở đây điêu đứng, người sốc nhất có lẽ chính là Bùi Mặc, hắn không tin vào tai mình, ánh mắt trợn trắng đầy sát khí nhìn cô: “ Là em phản bội tôi, em giúp bọn họ đâm sau lưng tôi “
Vận Nhi lắc lắc đầu điên cuồng: “ Em,… không có, em chỉ muốn vào đó xem thử,…em còn chưa đụng vào đã bất tỉnh không biết gì nữa “
Vận Nhi bây giờ khi nhớ lại mọi chuyện cô mới nhận ra mình đã bị Châu Tuấn lợi dụng, cô cũng chỉ là một con cờ của cậu ta, là cậu ta lừa cô, chỉ vì muốn bắt được Bùi Mặc, mà lợi dụng cô, Vận Nhi vậy mà lại ngu ngốc nghe theo nhưng điều làm cô không ngờ hơn là Bùi Mặc lại như bọn họ nói chính là ông trùm ma túy lớn nhất Đông Nam Á, hắn thật sự buôn bán hàng cấm, thật sự làm chuyện phi pháp.
Bùi Mặc nghiến chặt răng, tim hắn đau như thể bị chính cô gái này dùng dao đâm vào, thật sự rất đau đớn.
“ Được lắm, phản bội chính người đã cưu mang mình, cô đúng là học được không ít thủ đoạn nhỉ, vậy mà tôi lại đi cưu mang một con rắn độc để bây giờ nó cắn ngược lại tôi rồi “.
“ Không có Mặc, em không phản bội anh, em yêu anh mà, Mặc em yêu anh”
Vận Nhi tiến lại gần hơn nhưng càng tiến hắn lại càng lùi, Bùi Mặc lần này là trực tiếp đưa đầu súng vào đầu Vận Nhi, chỉ cần một kích động nhỏ hắn sẽ không ngần ngại mà bóp cò ngay.
“ Yêu?, loại người rẻ mạt như cô, loại người hai mặt như cô, phản bội tôi xong lại nói yêu tôi, cô có tư cách nói yêu tôi?, thứ tình yêu đó của cô, cô nghĩ tôi thèm đếm xỉa đến sao“
Từng chữ như từng nhát dao đang từ từ đâm sâu vào da thịt cô, còn đau đớn hơn cả cái chết, tình yêu này của cô lại không đáng được hắn nghĩ đến, là từ trước đến nay hắn không hề yêu cô thậm chí là không hề rung động, vây mà cô lại tự mình đa tình.
“ Phải, là em rẻ mạt, nên tình yêu của em cũng rẻ mạt, không đáng được anh để vào mắt,….nhưng Mặc hãy tin em, em không phản bội anh, là em ngu ngốc để cậu ta lợi dụng, em không có phản bội anh, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến anh thôi, em đã quyết định chọn anh thay vì là thứ chính nghĩa em luôn theo đuổi, em chỉ chọn anh “
“ Im miệng, còn nói nữa tôi bắn chết cô “, Bùi Mặc gào lên, khiến ai ở đó cũng rùng mình.
Vận Nhi quay đầu nhìn về Châu Tuấn, gương mặt đang vô cùng thõa mãn đó của cậu ta, gương mặt đang ung dung, bình thản, tự hào với chiến công của mình đó, là do cô quá ngu ngốc.
Vận Nhi nhìn lại phía Bùi Mặc, cô âm thầm bước lên vài bước, giọng rất khẽ chỉ đủ cho cô và hắn nghe: “ Mặc, em yêu anh “.
Dứt câu cô luồng ngón tay mình vào khẩu súng của Bùi Mặc đặt trên ngón tay hắn rồi bóp cò, tiếng súng vang lên thu hút toàn bộ sự chú ý của hơn năm mươi con người.
Vận Nhi trừng to mắt rồi từ từ trượt xuống ngay trước mắt Bùi Mặc, hắn kinh hãi đơ người vài giây đến khi nhận ra cô đã nằm bệt trên sàn thoi thóp, Bùi Mặc bây giờ đã khóc rồi đây là lần đầu tiên Vận Nhi nhìn thấy hắn khóc, hắn khóc vì cô, Vận Nhi hạnh phúc cười nhẹ, gương mặt người phụ nữ trắng bệch bây giờ lại xuất hiện them một lỗ thủng trên trán trông cô rất xấu xí, cô biết là rất xấu nên đã cố gắng đưa tay lên che lại lỗ thủng đang không ngừng ứa máu này.
Bùi Mặc chỉ đơ người nhìn cô không nói lời nào, hắn ngồi xuống rồi ôm lấy cô, đôi tay to lớn người đàn ông run bần bật, sờ lên chỗ lỗ thủng đó, Vận Nhi liền đưa tay ngăn lại, vừa thở vừa nói: “ Đừng, xấu lắm, đừng nhìn,…bây giờ trông em rất xấu “.
Bùi Mặc nước mắt chảy dàn dụa, liều mạng lắc đầu: “ Không, không xấu, em vẫn rất đẹp, lúc nào cũng đẹp “
Vận Nhi cười phì một tiếng, những ngón tay khó khăn muốn sờ lấy gương mặt người đàn ông nhưng còn chưa đưa lên được bao nhiêu liền rơi xuống.
Bùi Mặc nhìn cô gái nhỏ của hắn từ từ thiếp đi, cơ thể cô lạnh rồi.
HOÀN.