Lọc Truyện

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Tầng hầm rất rộng lớn, giống như mê cung, không gian bên trong vô cùng trống trải.

"Thì ra tầng hầm ở đây rộng như vậy! Là người Romat mà tôi cũng không biết." Cảnh sát Dominic cảm thán.

Anthony nói: "Các người xem đi, ở đây chẳng có gì cả."

Nhưng Lý Dục Thần đi thẳng về phía bên trái.

Sắc mặt Anthony lập tức thay đổi.

Mọi người đi theo, đến trước căn phòng, cửa đóng kín và bị khóa bằng ổ khóa sắt to, dày.

Dominic hỏi Anthony: “Chìa khóa đâu?”

Anthony nói: “Đây là mật thất của lâu đài, chìa khóa ở tòa thị chính, tôi chỉ là quản lý thôi."

Dominic không tin lắm, còn Trần Văn Học đã bước lên, dùng ngón tay bóp nhẹ, lập tức vặn nát ổ khóa sắt to.

Nhìn thấy sức mạnh của như vậy, cả Anthony cùng Dominic đều vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là Anthony, mặt tái nhợt, không rõ là bị dọa bởi sức mạnh của Trần Văn Học, hay vì cánh cửa đã bị mở.

Không biết ai đã kéo sợi dây đèn treo sau cánh cửa, tách, đèn bật sáng, đập vào mắt mọi người là những lồng sắt được đặt ngay ngắn, trong mỗi lồng đều nhốt một người. Những người này ai nấy đều mặt mày tái nhợt, trông như bệnh nhân, vô cùng yếu ớt.

Giữa căn phòng là chiếc bàn lớn, trên bàn bày đầy hộp đựng ống nghiệm, kim tiêm dùng để lấy máu cùng vài dụng cụ y tế khác.

Gần một phần ba số ống nghiệm đã đầy máu.

Bên cạnh bàn có người mặc toàn thân đồ đen, khuôn mặt bị choàng đen che

kín.

"Anthony!" Giọng người áo đen trầm khàn, "Anh đến đây làm gì? Bọn họ là ai?"

Anthony đã sợ đến mức mặt không còn giọt máu: "Tôi ... Tôi ... "

Dominic vẫn chưa thể tin vao cảnh tượng trước mắt là thật, nhưng bản lĩnh của cảnh sát giúp anh ta nhanh chóng bình tĩnh, giơ súng chĩa vào người áo đen, nói: "Đứng yên! Tôi là cảnh sát, hiện tại tôi nghi ngờ anh có liên quan đến nhiều vụ mất tích người, anh đã bị bắt!"

"Cảnh sát à?" Người áo đen phát ra tiếng cười rít lên kỳ dị, "Thật thú vị! Anthony, sao anh đưa cảnh sát đến đây? Vừa hay, tôi đang thiếu mẫu máu, bá tước đại nhân thúc giục liên tục, mà đám người kia yếu quá rồi, không thể lấy thêm máu nữa, còn thiếu mấy mẫu thì dùng máu của các anh luôn. Một, hai ... À, sáu người, vừa khít!"

Anthony run lẩy bẩy vì sợ: "Không! Không! Đừng tính cả tôi! Tôi là bạn của các anh mà!”

“Đúng vậy, anh là bạn của bọn tôi, mà đã là bạn thì hiến chút máu cũng chẳng sao! Huống hồ, đã bước vào căn phòng này, thì chẳng thể rời đi nữa đâu!”

Người áo đen vừa nói xong, thân hình lóe lên như bóng ma, xuất hiện bên cạnh Anthony, cắm răng cắn thẳng vào cổ anh ta.

Anthony hét lên tiếng thảm thiết.

Cảnh sát Dominic hét lớn: "Dừng tay! Thả anh ta ra!"

Người áo đen chẳng thèm để ý, ánh đèn rọi vào trong chiếc áo choàng, trên guơng mat u am của han lộ ra nụ cuoi khinh bỉ, mau chảy dọc theo khoe miệng.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên.

Người áo đen đưa tay ra, viên đạn lập tức dừng lại trước lòng bàn tay hắn, xoay tròn không ngừng.

Trần Văn Học nhìn viên đạn lơ lửng giữa không trung, bất giác nhớ chuyện cũ, quay sang cười với Lý Dục Thần nói: "Dục Thần, chẳng phải đây là tuyệt chiêu của cậu sao?"

Cảnh sát Dominic giật mình kinh hãi.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!