Lọc Truyện

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

"Mượn ánh sáng!"

Lý Dục Thần khẽ quát, tay kết ấn quyết, rồi chỉ ngón tay vào khoảng không giữa Joyce và Trần Văn Học.

Chỉ thấy ánh sáng trên người Joyce được dẫn truyền sang Trần Văn Học, hai người trong ánh sáng kết nối với nhau, tựa như hai luồng ánh sáng sinh đôi.

Trần Văn Học lập tức cảm nhận được luồng sức mạnh khổng lồ sinh ra từ hư không, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy anh ta, không ngừng tuôn trào vào cơ thể.

Anh ta cảm thấy bản thân như quả bóng vừa được bơm căng, căng tức khó chịu, không có chỗ phát tiết, lập tức tung ra cú đấm mạnh.

Nắm đấm có luồng gió ánh sáng.

Xác sống Anthony ngã nhào về sau dưới cú đấm, những phần da thịt thối rữa trên cơ thể anh ta lập tức bị ánh sáng tiêu hủy sạch sẽ, đến khi ngã xuống đất thì chỉ còn đống xương trắng rơi rụng khắp nơi.

Luồng gió ánh sáng xoay vòng trong căn phòng, những kẻ vừa bước ra khỏi lồng sắt, nếu đã thối rữa biến dị thì đều có kết cục như Anthony; còn những người chưa biến dị thì ngã xuống, trở về dáng vẻ thoi thóp sắp chết.

Ánh sáng chiếu rọi gương mặt của người áo đen đang ẩn giấu trong góc tường dưới chiếc áo choàng.

Gương mặt hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi, trong mắt đầy kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào ... Không thể nào ... "

Lý Dục Thần khẽ vung tay, làm tan luồng gió ánh sáng trước mặt người áo đen, để tránh Thánh Quang khắc chế thuật Huyết Quỷ của hắn, khiến hắn kiệt quệ huyết khí mà chết.

Sau đó anh cười hỏi Trần Văn Học: "Thế nào, cảm giác ra sao?"

Trần Văn Học thở ra hơi dài, nói: "Đã! Thật là đã!"

Lý Dục Thần nhìn Joyce, nói: "Hai người các cậu, một người là thể, một người là dụng, sau này phối hợp cho tốt vào."

"Hả?" Trần Văn Học kinh ngạc nói, "Vậy sau này tôi không thể rời xa anh ta được nữa à?”

Anh ta nhìn Joyce, “Này, Joyce, giá mà cậu là con gái thì tốt quá, hai ta có thể song túc song phi, mãi mãi không chia lìa."

Lâm Thiên Hào nói: "Cậu biến thành con gái cũng được mà, trong giang hồ chẳng phải có lời đồn, muốn luyện thần công thì phải ấy ấy sao?"

Joyce vội xua tay: "Đừng đừng đừng, tôi không muốn song túc song phi gì với anh ta đâu, tôi còn phải đi tìm Agatha của tôi nữa!"

Trần Văn Học nói: "Xì, tôi còn chẳng thèm cậu ấy chứ, trên người cậu toàn mùi mặn của Địa Trung Hải.”

Joyce nói: "Anh ở đảo Cửu Long bao nhiêu năm, người cũng mặn lắm rồi, còn tưởng anh là công tử sống trong nhung lụa cơ đấy!"

Hai người cứ lời qua tiếng lại, cãi nhau không ngớt.

Dominic không hiểu họ đang nói gì, nhưng anh ta biết hôm nay mình đã gặp phải nhóm người không tầm thường, vào lúc này, giữ im lặng rõ ràng là lựa chọn khôn ngoan nhất.

Lý Dục Thần từ từ bước về phía người áo đen.

Người áo đen vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó, thấy Lý Dục Thần bước tới lập tức hoảng hốt nhích người tránh đi.

"Thánh Quang ... Là Thánh Quang ... Tại sao? Tại sao các người làm vậy? Chúng tôi đã cống hiến quá nhiều cho giáo đình, các người từng hứa với bá tước sẽ giúp Huyết tộc chúng tôi xua đuổi lời nguyền, khôi phục vinh quang! Tại sao các người lại làm vậy?"

Lý Dục Thần cũng chẳng buồn giải thích, nói: "Ban đầu tôi muốn tìm Dracula, nhưng xem ra địa vị của anh trong Huyết tộc cũng không thấp, vậy tôi hỏi thẳng, Lilith đang ở đâu?"

"Lilith đã trở về sao?" người áo đen kinh ngạc nói, "Chuyện của cô ta đều do bá tước đích thân xử lý, tôi không biết. Nhưng tôi có nghe nói cô ta đã thức tỉnh, nếu cô ta quay về, chắc chắn sẽ đến Bran tìm bá tước."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!