Lọc Truyện

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chủ sạp vội dùng vải bọc lại, không cho cô ấy chạm vào, cứ như thể cô ấy là kẻ cướp vậy.

Từ Hiểu Bắc nói: "Bao nhiêu tiền, chúng tôi mua lại là được chứ gì."

Chủ sạp giơ ra một bàn tay.

"Năm mươi?" Từ Hiểu Bắc hỏi.

Chủ sạp lắc đầu.

"Năm trăm?"

Chủ sạp lại lắc đầu.

"Năm nghìn?"

Chủ sạp lúc này mới gật đầu.

"Xời, cái quái gì thế, một đoạn rễ cây mà đòi năm nghìn, anh ăn cướp à?" Từ Hiểu Bắc kinh ngạc kêu lên.

Chủ sạp không hài lòng liếc họ một cái, ôm chặt rễ cây hơn nữa.

Đinh Hương nói: "Năm nghìn thì năm nghìn, mua đi."

"Được được được, để tôi trả." Từ Hiểu Bắc nói rồi lấy điện thoại ra, "Mã nhận tiền của anh đâu?"

Chủ sạp cứ lắc đầu lia lịa: "Không mẹ, không mẹ."

"Không mẹ cái gì, ai hỏi mẹ anh đâu, tôi hỏi mã QR anh đâu? Không quét mã thì tôi trả tiền kiểu gì?" Từ Hiểu Bắc tức đến bật cười.

Chủ sạp vẫn nhấn mạnh: "Không mẹ! Không mẹ! Tiền mặt! Tiền mặt!"

"Tiền mặt? Anh bạn ơi, thời buổi này ai mang nhiều tiền mặt thế?"

Chủ sạp thu hàng lại, ra vẻ không trả tiền mặt thì không bán.

Từ Hiểu Bắc buông tay ra nhìn Đinh Hương: "Hết cách rồi."

Đinh Hương đứng lên nói: "Chúng ta về nhà trọ đổi chút tiền đi."

Bọn họ vừa chuẩn bị đi, chợt nghe có người nói: "Bao nhiêu tiền, để tôi trả giúp cô."

Đinh Hương ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông mặc đồ trắng tiến

tới.

Người này cả người mặc quần áo trắng, sạch sẽ tinh tươm, ngũ quan cũng rất thanh tú, nhất là đôi lông mày kiếm, thoạt nhìn toát ra vài phần anh khí, còn đôi mắt thì linh động, dù sắc trời đã tối, cũng lấp lánh có thần.

Phần lớn những kẻ đến Chương Mộc đều là lữ khách phong trần mệt mỏi, người này lại có vẻ không hợp với khung cảnh ở đây.

Đinh Hương còn chưa lên tiếng, người đàn ông đã rút ra một xấp tiền mặt đưa

tới.

Chủ sạp nhận lấy, dùng bàn tay bẩn đen thùi lùi đếm tiền.

Nhân lúc anh ta đếm tiền, người đàn ông đồ trắng mỉm cười nói với Đinh Hương: "Cô từ nơi khác đến phải không, không quen cách bán trong chợ ở đây. Anh ta là người Nopel, bên đó dù cũng có dùng Alipay, nhưng không phổ biến như ở trong nước, mang dãy số trên điện thoại di động về, chung quy vẫn không đáng tin bằng tiền mặt."

Đinh Hương gật đầu: "Cảm ơn anh, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh."

"Không cần, chút tiền nhỏ thôi, coi như kết giao bạn bè." Người đàn ông đồ trắng nói.

Đinh Hương khong de y lam, nhung Từ Hieu Bac ben canh rat không vui trong lòng.

"Kết giao cái gì? Ai cần kết bạn với anh? Nào nào nào, đưa điện thoại ra, trả lại tiền cho anh, chỉ có năm nghìn thôi mà, thêm cho anh một số 0 nữa, được chưa? Đừng tùy tiện kết bạn!"

"Tiểu Bắc!" Đinh Hương ngăn cản, "Đừng bất lịch sự như vậy, người ta đã giúp chúng ta."

Từ Hiểu Bắc hừ một tiếng, liếc người đàn ông đồ trắng, thấy gương mặt tuấn tú anh khí ấy cùng bộ đồ trắng tinh không dính bụi, gã bỗng khó chịu như có cát bay vào mắt, tức tối quay mặt đi, ngẩng đầu lên đếm sao.

Chủ sạp đếm xong tiền, vui vẻ trao hàng cho người đàn ông đồ trắng.

Người đàn ông đồ trắng đưa cho Đinh Hương, nói: "Thứ này là rễ Tử Trúc, khá hiếm thấy. Nhưng người bình thường không nhận ra thứ này, thường chỉ các thầy thuốc Tây Tạng mới mua. Cô có thể nhìn ra được giá trị của nó, xem như là người có duyên."

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!