Lọc Truyện

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

"Ha ha, quả là cú đá kim cương!" Tuệ Hàng đưa tay lên, nhẹ nhàng chụp, bắt được chân của Từ Hiểu Bắc, “Đáng tiếc, trước mặt bổn tôn, cũng chỉ như đất sét gỗ mục thôi!"

"Tiểu Bắc, cẩn thận!" Đinh Hương kêu lên.

Đinh Hương và Vô Hoa đồng thời ra tay, đáng tiếc đã muộn.

Chỉ thấy Tuệ Hàng nắm lấy cổ chân của Từ Hiểu Bắc, xoay mạnh rồi đẩy ra, chân của Từ Hiểu Bắc xoay tròn một vòng, rõ ràng nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, sau đó cả người bay ngược ra ngoài, đập vào cây Tử Trúc, thân trúc bị ép cong, rồi bật ngược trở về, rơi xuống đất.

Từ Hiểu Bắc nhìn thấy chân mình đã hoàn toàn bị vặn ngược, vặn ngược không phải là các khớp như đầu gối hay cổ chân, mà là cả chân bị xoắn như bánh quẩy, chứng tỏ xương đã hoàn toàn nát vụn, dù là bác sĩ giỏi nhất cũng không thể nắn lại được.

Từ Hiểu Bắc đau đến muc nghiến rang trợn mắt, mồ hoi to nhu hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt, nhưng gã cắn chặt răng, không phát ra tiếng nào, bởi vì gã biết, vào lúc này, chỉ cần mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng sẽ ảnh hưởng đến Đinh Hương và Vô Hoa.

Đinh Hương không nhìn Từ Hiểu Bắc, không phải cô ấy không quan tâm, mà cô ấy biết, đây là cơ hội tốt nhất để đánh bại Tuệ Hàng, cũng có lẽ là cơ hội duy nhất.

Trên đường đi, bọn họ đã bàn bạc trước cách đối phó với Tuệ Hàng.

Khi ấy Từ Hiểu Bắc nói: "Gặp được Tuệ Hàng, nhất định phải ra tay bất ngờ, đánh vào chỗ sơ hở của ông ta. Trong ba người thì tôi yếu nhất, nên tôi làm mồi nhử là tốt nhất. Tôi sẽ tung hết sức đá ra, không giữ bất kỳ chiêu nào, dù thành hay bại, ít nhất cũng thu hút sự chú ý của Tuệ Hàng, sau đó hai người đồng thời ra tay, dốc toàn lực đánh, cố gắng hạ gục ông ta."

Đinh Hương tưởng rằng Từ Hiểu Bắc chỉ nói cho có, không ngờ gã vừa xông lên đã thật sự làm như vậy.

Mà điều đó quả thực đã tạo ra cơ hội.

Tuệ Hàng từng giao thủ với Vô Hoa, nhưng chưa bao giờ coi Vô Hoa ra gì.

Hiện tại sự yếu thế của Từ Hiểu Bắc khiến ông ta càng thêm khinh địch.

Khi van gay chân của Từ Hiểu Bắc, Tuệ Hàng để lộ ra sơ hở rõ rệt.

Sơ hở này nếu chỉ có Vô Hoa, thì không thể nắm bắt, cho dù có cao thủ mạnh hơn Vô Hoa ở đây, cũng rất khó bắt lấy.

Nhưng đung là Đinh Hương, trong tay cô ấy có Lục Hư Luân Chuyển Bàn, trong lòng cô ấy có La Bàn Kinh.

Lục Hư vừa xoay, mọi thứ trong thời không đều hiện rõ như trong lòng bàn tay, rõ ràng đến từng chi tiết.

Chỉ thấy xung quanh lóe sáng, tựa như có vô số tấm gương sinh ra trong hư không, cắt không gian này thành vô số mảnh, tầng tầng lớp lớp.

Tuệ Hàng thầm kêu không ổn, tiện tay vung chưởng hóa giải công kích của Vô Hoa, thân hình nghiêng đi, muốn né khỏi loạn tầng trong hư không này.

Nhưng Đinh Hương đã xuất hiện ngay bên sườn ông ta, ngón tay điểm thẳng vào điểm yếu của ông ta.

Tuệ Hàng kinh hãi, dựa vào pháp lực thâm hậu, lập tức dịch chuyển thân thể, nhưng Đinh Hương lần nữa xuất hiện bên cạnh ông ta, ngón tay chỉ thẳng vào điểm yếu đang lộ ra.

Tựa như Đinh Hương có mặt ở khắp nơi, bất kể ông ta di chuyển thế nào, cũng không thể thoát.

Phụt!

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!