Lúc này, Trân Châu đứng ra nói: "Chị Mai, em đi cùng chị. Em là người cá, sinh ra đã ở dưới biển, lặn sâu tới đâu cũng không sợ."
Mọi người cảm thấy có lý, chỉ là lại thêm một cô gái yểu điệu đứng ra càng khiến họ thêm ngượng ngùng.
Thế là quyết định được đưa ra, mọi người tiễn họ ra bờ biển.
Trước khi xuống biển, Ô Long chân nhân lén đưa cho chị Mai một đôi vòng tay Kim Ô, dùng thần niệm dặn dò mấy câu.
Chị Mai ngẩn người một lúc rồi gật đầu nhận lấy.
Lão quái áo đỏ ở đẳng kia đã nhảy vọt lên không trung, rồi cắm đầu xuống biển.
Chị Mai vội vàng lấy Thất Trọng Bảo Hàm ra ném xuống biển, biến thành một con thuyền Thất Bảo, rồi bước lên. Vừa rời khỏi đảo vừa gọi Lão quái áo đỏ, sợ ông ta chạy quá xa rồi lạc mất.
Nước biển ban lên thành cột, một con vượn mông đỏ ở dưới nước lao thẳng lên trời, lộn hai vòng rồi biến lại thành người, đạp lên mây đỏ bay đến bên cạnh chiếc thuyền của chị Mai, cười ha hả: "Yên tâm, tôi không lạc đâu!"
Bán Thiên Yêu dang rộng hai tay, biến thành một đôi cánh thịt rồi bay lướt sát mặt biển.
Cứ thế, chị Mai lai thuyền Thất Bảo, hai bên là mây đỏ và đôi cánh xanh rờn bay bên cạnh, cạnh thuyền còn có một mỹ nhân ngư bơi theo, tất cả đều hướng về phía đông, chẳng mấy chốc đã biến mất nơi đường chân trời mênh mông.
Người trên đảo Cửu Long nhìn theo mà thổn thức không thôi. Nhiều người đến giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc là mình đến đây để giúp người trừ yêu, hay là đến để nhảy múa chung chúng nữa.
Xa xa, trên mặt biển bỗng dâng lên một con sóng đục ngầu, nước biển vẩn đục lan rộng ra cực nhanh.
Càng lúc càng nhiều luồng khí đục ngầu không biết từ đâu ra đang càng lúc càng tiến đến gần bờ hơn.
"Chị Mai, chúng ta đến rồi." Trân Châu đứng trên mặt biển, đuôi rẽ nước như mái chèo: "Bên dưới chính là rãnh biển Lưu Cầu."
"Vậy thì xuống thôi, lảm nhảm gì nữa!" Lão quái áo đỏ mất kiên nhẫn, cắm thẳng đầu xuống nước.
Chị Mai không còn cách nào khác ngoài điều khiển Thất Trọng Bảo Hàm lặn xuống theo.
Bảo Hàm thay đổi hình dạng rồi phát ra ánh sáng, vây cô ấy vào giữa, tạo thành một không gian độc lập. Trong cái không gian này, áp lực nước hoàn toàn bình thường và sẽ không thay đổi theo độ sâu.
Bán Thiên Yêu và Trân Châu cũng theo đó mà lặn vào biển sâu.
Mọi người nhanh chóng xuống đến đáy rãnh biển, nơi đây tối tăm sâu thẳm, may mà ánh sáng Thất Trọng Bảo Hàm tỏa ra có thể chiếu sáng một khu vực khá lớn
Một số sinh vật đáy biển bị ánh sáng thu hút, tụ tập lại xung quanh.
Lão quái áo đỏ nhanh qua xua cho chúng tản ra, rồi cười khoái chí như thấy chơi vậy rất thú vị.
Bơi men theo địa hình kỳ lạ của rãnh biển, bỗng nhiên Lão quái áo đỏ chỉ về phía trước nói:
"Úi, Bán Thiên Yêu, ông nhìn kìa, con dơi đó to quá trời kìa, chẳng lẽ nó là ông nội của ông?'
Bán Thiên Yêu bực mình trợn mắt: "Đó không phải dơi."
"Không phải dơi thì là gì? Tôi thấy nó giống ông lắm đó!" Lão quái áo đỏ nói.
Lúc đầu chị Mai còn không hiểu họ đang nói gì, vì phía trước là một vùng tối đen mờ mịt tựa như có những bóng mờ phập phồng, giống như những day nui nằm rải rác nơi đáy biển.
Thỉnh thoảng lại có dòng nước xiết lướt qua rìa "núi", mang theo luồng khí lạnh như đến từ địa ngục.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website