Nghe được những lời này của Hà Linh Lâm, Giang Dĩ Minh khinh bỉ nhìn bà ta.
Hà Linh Lâm chơi quả này thật đẹp. Lúc này, khi họ chưa lấy toàn bộ chứng cứ ra, bà ta nói là họ vu khống, hiện tại, sau khi chứng cứ xác thực, bà ta lập tức đứng ra, vứt toàn bộ tội danh lên Trần Nhậm, cũng phủi sạch sẽ quan hệ giữa họ.
“Mẹ, chuyện này không phải...”
“Không phải cái gì?” Hà Linh Lâm lớn tiếng hét lên với Trần Nhậm: “Trần Nhậm, tao thật không ngờ, tâm địa của mày lại ác độc như vậy. Ngày đó sau khi chúng ta bị Nhà họ Thẩm cô lập, trong lòng mày rất khó chịu. Lúc ấy tao đã khuyên mày, mặc dù là trong lòng khó chịu nhưng chúng ta vẫn là người nhà họ Thẩm, nên lấy nhà họ Thẩm lên hàng đầu. Hơn nữa, tao tin tưởng, chỉ cần chúng ta biểu hiện thật tốt, nhà họ Thẩm còn có thể cho chúng ta cơ hội. Còn mày thì sao, coi lời nói của tao như gió thổi bên tai, làm ra chuyện như vậy. Mày, mày thật sự khiến tao rất thất vọng!”
Hà Linh Lâm vừa nói những lời này, vừa không ngừng chớp mắt với Trần Nhậm.
Vẻ mặt Trần Nhậm vô cùng ủy khuất khiến Giang Dĩ Minh đứng ở bên nhìn cũng muốn cười.
Thẩm Mai An cũng đứng lên, đi tới trước mặt Trần Nhậm rồi tát cho anh ta một cái.
“Trần Nhậm, tuy hai chúng ta là vợ chồng, nhưng đây là nhà của tôi, họ là gia đình của tôi. Doanh nghiệp này, cũng là doanh nghiệp của nhà tôi. Anh làm như vậy liệu có xứng với tôi, có xứng đáng với cả nhà họ Thẩm không? Tôi không quan tâm pháp luật sẽ trừng phạt anh như thế nào, nhưng tôi muốn ly hôn với anh, ngay lập tức. Từ nay về sau, hai chúng ta, sẽ không có quan hệ gì!”
Tất nhiên, khi Thẩm Mai An nói những lời này, cô ta cũng không ngừng chớp mắt.
Trần Nhậm còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy họ đối xử với mình như vậy, anh ta như hiểu được cái gì, vì thế, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không nói một lời.
“Mai An, bây giờ không cần nói những lời này nữa.” Hà Linh Lâm nói với Thẩm Mai An, sau đó bà ta lớn tiếng nói với Trần Nhậm: “Trần Nhậm, tôi nói cho anh biết, nếu chuyện này là một mình anh làm ra, thì hãy thành thật, thừa nhận tội lỗi của anh rồi tiếp nhận hình phạt của pháp luật. Chỉ cần anh biểu hiện tốt, biết sai thì sửa, chúng tôi cũng sẽ không đối xử với anh như thế. Còn Mai An, tôi sẽ thuyết phục con bé không ly hôn với anh, hơn nữa, chỉ cần là ở đó cải tạo thật tốt, nhận ra sai lầm của mình thì chúng tôi cũng sẽ chăm sóc tốt người nhà của anh giúp anh. Hơn nữa, qua vài năm, sau khi ra tù, anh vẫn có thể trở lại cuộc sống nhà họ Thẩm chúng tôi!”
Hà Linh Lâm nói những lời này với đầy ẩn ý!
Ý bà ta là, Trần Nhậm hãy nhận tất cả các tội ác, còn bà ta sẽ chăm sóc tốt cho gia đình của anh ta. Còn nếu anh ta không nhận, lôi kéo nhiều người hơn vào thì gia đình của anh ta như thế nào, bà ta không dám đảm bảo!
Hơn nữa, Hà Linh Lâm còn nói, sau khi anh ta ra tù vẫn có thể trở về nhà họ Thẩm sinh hoạt... Điểm mấu chốt chính là “mấy năm nữa có thể ra tù”!
Ai cũng biết Trần Nhậm phạm tội, tùy không phải là tử hình, nhưng cũng sẽ là tù chung thân. Vì sao Hà Linh Lâm lại nói vài năm nữa anh ta sẽ ra ngoài? Đây không phải là nói rõ với Trần Nhậm, chỉ cần anh ta nhận tội, cho dù bị phán bao nhiêu năm tù thì họ cũng sẽ dựa vào quan hệ, giảm bớt tội danh giúp anh ta ra sớm.
Quả nhiên, sau khi nghe Hà Linh Lâm nói vậy, Trần Nhậm cúi đầu nói: “Ông nội, mẹ, ba, Mai An, và cả chị Thanh Nga, rất xin lỗi, con cũng nhất thời ngu ngốc mới làm ra chuyện như vậy.” Trần Nhậm nhận tội: “Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi...”
Nói xong, Trần Nhậm còn bắt đầu dập đầu.
Đúng lúc này, Mã Hải Chân dẫn theo người tới.
Giang Dĩ Minh đã gọi ông ấy tới từ sớm để bắt người.
Vì một mình Trần Nhậm nhận tất cả tội danh, hơn nữa cũng không có chứng cớ chỉ vào những người khác nên, tạm thời, ông ấy chỉ có thể bắt được Trần Nhậm và Lục Thanh Bình.
Sau khi Mã Hải Chân rời đi, Hà Linh Lâm nhìn Thẩm lão gia, nói: “Ba, con thật sự không ngờ Trần Nhậm có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu biết, con tuyệt đối sẽ không để Trần Nhậm làm. Ba, nói thế nào thì chuyện này vẫn là Trần Nhậm làm, con là mẹ Trần Nhậm, con cũng có trách nhiệm. Con, con sẽ lấy ba phần trăm cổ phần của mình chia hoa hồng cho các cổ đông trong công ty.”
Sắc mặt Thẩm lão gia vô cùng khó coi, ông từng lăn lộn trong thương trường nhiều năm nên đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Làm sao ông không hiểu lời ám chỉ của Hà Linh Lâm với Trần Nhậm chứ?
“Cút, các người cút đi cho tôi!”
Thẩm lão gia vung gậy trong tay lên, giận dữ quát.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!