Lọc Truyện

Sắc Xuân Dụ Hoặc: Quấn Quýt Không Rời

Những câu nói nặng lời vừa thoát ra khỏi cuống họng, Khúc Yểu Sa ngay lập tức cứng người ngay tại chỗ.

Vào khoảnh khắc đó, cô dường như cảm thấy bản thân mình có chút quá đáng.

Con bé đối với cô mà nói, chẳng có tội tình gì. Ấy thế mà cô mang bao nhiêu lỗi uất ức mình kìm nén bấy lâu nay trút giận lên con bé, mắng nhiếc thậm tệ.

Mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên Khúc Yểu Sa nổi giận với một ai đó.

"Chị..."

Khúc Mộng Sa cũng chết lặng tại chỗ. Con bé chẳng hiểu vì sao đang yên đang lành mình lại bị lôi ra mắng mỏ như vậy.

Trong lòng con bé nghĩ, lẽ nào mẹ mình đã gây khó dễ gì với chị sao?

Khúc Mộng Sa dường như tìm ra được đáp án trong lòng, con bé như ngầm hiểu ra được người chị đang tức giận như dầu sôi lửa bỏng này ắt hẳn bị mẹ bức đến bước đường cùng.

Từ trước đến nay, Hạ Tình Nhu có bao giờ dùng ánh mắt cũng như cử chỉ nhẹ nhàng với Khúc Yểu Sa đâu, lúc nào cũng nghiêm khắc đối với cô. Ban đầu bà ta không có ý định cho Khúc Yểu Sa lên Đại học, ép cô làm nhân viên ở trong công ty của bà.

Khúc Yểu Sa đời nào có chịu. Cũng may bằng thực lực tốt của mình, cô đã đậu vào trường Đại học tài chính thuộc top năm thành phố, lực học dành loại xuất sắc nên dành được học bổng lên tới một tỷ đồng một năm.

Tiền học phí cũng là do người bố của cô lén lút chu cấp cho cô, ngoài ra cô còn đi làm thêm ngoài giờ để kiếm thêm chút thu nhập, nộp tiền ở ký túc xá.

Khúc Mộng Sa ngồi bên mép giường, đưa ánh mắt nhìn về phía lưng của chị gái.

"Có phải... mẹ lại mắng gì chị không?"

Khúc Yểu Sa nghẹn ngào, khuôn mặt vùi vào chiếc gối, giọng nói có chút khàn khàn do lén khóc.

"Không có!"

"Không có? Vậy sao chị lại cáu kỉnh với em?"

"Chị đang đến tháng!"

Khúc Yểu Sa nói dối, mũi khịt khịt vì khóc.

"Đến tháng? Chẳng phải chị vừa qua được bảy, tám ngày rồi sao?"

Khúc Mộng Sa không tin vào lời của chị mình, bởi vì cô và con bé có chu kỳ kinh nguyệt cùng ngày.

Khúc Yểu Sa cũng chẳng muốn ở lại đây lâu. Ngay lập tức rời khỏi giường, đưa tay lên lén gạt đi những giọt lệ bi thương, hai chân mạnh mẽ bước ra bên ngoài.

"Chị có giận gì thì cuối tuần vẫn phải đến tham dự tiệc ở trường cùng em."

Cô không trả lời lại, cứ thế đi về phía cầu thang.

Khúc Mộng Sa vẫn không chịu buông tha cho cô, con bé cứ như hình với bóng đeo bám sau lưng cô. Vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm, năn nỉ Khúc Yểu Sa đi cùng.

Đến khi đi đến phòng khách, Khúc Yểu Sa chẳng buồn ngoảnh mặt lại nhìn mẹ mình một cái, trực tiếp bước qua.

"Đứng lại!"

Hạ Tình Nhu không để cô rời khỏi cái nhà này, bà ta ngay lập tức lên tiếng ra lệnh cho cô.

Khúc Yểu Sa khự lại bước chân, cô không xoay người lại đối mặt trực diện với bà ta, đưa lưng về phía bà mà nói chuyện.

"Con đã làm đến giới hạn của mình rồi!"

Bà ta lạnh lùng đáp lại: "Dù mày có mang đến hàng trăm tỷ cũng không trả hết nợ nhà họ Hạ này."

Hạ Tình Nhu càng nhìn cô càng trở nên căm ghét. Cái đứa con rơi đáng ghét này, càng lớn càng xinh, giống hệt con hồ ly năm đó đã cướp chồng của bà.

Cái năm Khúc Hiểu Đình mang đứa con khác máu tanh lòng này về, Hạ Tình Nhiên tức muốn thổ huyết, hận không thể dùng chính đôi bàn tay của mình siết chặt cổ nó đến chết.

Vì không muốn hôn nhân mà mình mong đợi bấy lâu nay đổ vỡ, Hạ Tình Nhiên ngậm đắng nuốt cay chấp nhận chồng nuôi đứa con này trong nhà, nhưng phía sau là cả một quá trình dài trả thù cho mối hôn nhân phản bội này.

Bà ta chỉ đợi Khúc Yểu Sa trưởng thành để mà nhục mạ, hạ thấp thân phận của cô xuống, có như vậy bà mới hả lòng hả dạ tiếp tục kế hoạch trả thù.

Hạ Tình Nhu cũng rất thông mình, nếu như tìm người phá thân Khúc Yểu Sa khi cô chưa đủ mười tám tuổi, chắc chắc người kia sẽ bị dính dáng đến pháp luật, kể từ đó kế hoạch của bà sẽ bị tan nát.

Bởi thể nên, đến sinh nhật lần thứ mười tám của Khúc Yểu Sa qua đi hơn một tháng, bà ta mới tiếp tục vạch kế sách tiếp theo của mình.

Bà ta nhận thấy cô không chỉ có ngoại hình tốt, mà cánh đàn ông tai to mặt lớn khi nhìn vào cũng đều say mê, từ đó giúp bà ta kiếm được số tiền cực khủng.

Khúc Yểu Sa cắn chặt lấy môi dưới, trả lời lại: "Nếu như sống mà không trả được hết nợ cho mẹ, chi bằng con chết còn hơn."

Hạ Tình Nhu cười một cách mỉa mai cô.

"Ha, mày nghĩ mày chết là xong hết chuyện sao? Mày chết nhưng mày vẫn làm ma nợ nhà họ Hạ. Tưởng chết là hết chuyện sao?"

Khúc Mộng Sa đứng ở ngoài cuộc, nghe mẹ mình nói như vậy con bé cũng thấy xót thay cho chị gái mình.

"Mẹ! Chuyện cũ mẹ nhắc lại làm gì? Mẹ đừng để cho chị buồn!"

Khúc Mộng Sa nhanh chóng đến nắm lấy cổ tay, an ủi chị mình.

"Chị, chị đừng để tâm đến lời mẹ nói ạ."

"Em không biết gì, đừng can thiệp vào!"

Nói xong, Khúc Yểu Sa hất tay em gái mình ra.

Không biết do vô tình hay cố ý khiến cho Khúc Mộng Sa mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau. Đang trong đà ngã, Khúc Mộng Sa theo bản năng quơ quơ tay khắp tứ phía, chẳng may vớ phải bình hoa làm bằng thủ tinh khiến nó rơi cùng.

Choang!

Tiếng vỡ vang lên...

Khúc Yểu Sa giật mình quay người lại, nhìn thấy Khúc Mộng Sa đang nằm sõng soài ở dưới đất, bên cạnh là bình hoa vỡ vụn, nước chảy lênh láng.

Cũng may không đập trúng đầu.

Cô đứng chôn chân tại chỗ, không ngờ mình vì tức giận mà dùng mạnh sức đến như.

Khúc Yểu Sa bối rối, định lại gần đỡ em dậy nhưng lại bị người mẹ kế hùng hồ xông đến, tặng cho cô một cái bạt tai nhưng trời giáng.

Chát!

Tiếng va đập thịt vang vọng, Khúc Yểu Sa sững sờ không kịp phản ứng, bên gò má trái in hằn một bàn tay, da mặt nóng như lửa đốt, khoé môi rỉ ra máu đỏ.

"Con mất dậy! Mày dám xô đẩy em gái mày sao?"

Chát!

Chát!

Chát!

Lời nói vừa dứt, tiếng va chạm quen thuộc ấy lại vang lên. Hạ Tình Nhu thẳng tay táng cho cô thêm ba cái tát nữa. Bây giờ hai hên má của cô in hằn hai vết bàn tay chồng chất lên nhau. Bà ta dùng sức quá mạnh, sau bốn phát tát ấy khiến cho đầu óc cô choáng váng, máu mũi bắt đầu chảy ra.

"Mày chỉ giống con mẹ mày thôi! Lúc nào cũng tìm đủ mọi cách để ra tay đánh em gái mình! Nhà tao thật vô phúc khi mang đứa con hoang như mày về nhà nuôi. Nếu như năm đó tao biết con ả kia mang thai, tao thề rằng tự tay rạch bụng ả ra, phanh thây lấy mày ra cho bõ tức. Nuôi lớn bằng ngần này rồi, đến khi đủ lông đủ cánh bắt đầu làm phản! Tao nói cho mày biết, con mẹ mày đã tạo nghiệp cho nhà tao, mẹ mày đã chết bây giờ mày sống biết điều mà trả nghiệp đi! Đúng là khác máu tanh lòng!"

Bao nhiêu lời nói cay nhiệt của bà ta nói ra, Khúc Yểu Sa cắn chặt răng chịu đựng.

"Con... xin lỗi!"

Nói xong, Khúc Yểu Sa định xoay người rời đi, bỗng nhiên Hạ Tình Nhu xông lên túm chặt lấy tóc của cô.

"Tao đã cho mày đi chưa?"

Nói rồi bà ta ra sức giật mạnh tóc của Khúc Yểu Sa, sau đó đẩy cô thật mạnh ra phía sau.

Đúng lúc này, Khúc Yểu Sa bị chuột rút, ngay lập tức mất thăng bằng mà ngã đổ sang một bên, đầu đập vào bàn đựng lọ hoa bị rơi ban nãy, trên trán chảy xuống một dòng máu.

Vào cùng thời điểm đó, người hầu vội vã đẩy cửa bước vào, giọng nói hấp tấp.

"Phu nhân... có người đến gặp người..."

Cô ta chưa kịp nói hết câu phía sau lưng xuất hiện một đoàn người gồm sáu người mặc áo vest đen, quần âu đen, đeo kính râm, có vài ba tên bị hói đầu.

Sáu người đàn ông đó từ từ đứng gọn sang hai bên, một bóng dáng của người đàn ông cao lãnh bước vào bên trong.

Hạ Tình Như hoang mang tột độ, khoé môi giật giật, cổ họng thoát ra một câu không hoàn chỉnh.

"Thẩm... Thẩm tổng... cậu... sao cậu lại..."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!