Đường Uyển thật sự run chân khi nhìn những rương tơ lụa này.
Tố Nguyệt từ bên ngoài vụng trộm chạy tới.
"Tiểu thư, Tứ tiểu thư Ngũ tiểu thư đang tới đây." Tâm tình Tố Nguyệt gần đây rất tốt.
Thế nhân đều không thích cẩm y dạ hành*.
*Cẩm y dạ hành (Áo gấm đi đêm): là một thành ngữ, ngụ ý chế giễu những hạng giàu sang mà dốt nát (trọc phú), không biết dùng người, không biết dùng của, khoe khoang, lố bịch, đáng ghét. Câu thành ngữ này còn có ý cái đẹp (áo gấm) đem ra phô diễn hoặc dùng không đúng lúc (ban đêm thay vì ban ngày), thì cái đẹp ấy kém giá trị, chẳng có nghĩa gì; ví như mặc áo gấm đẹp rực rỡ, quý giá, sang trọng, mà đi vào ban đêm thì cái áo gấm đẹp đẽ ấy cũng trở thành bình thường như bao cái áo khác.
Đường Uyển có thể được Thái hậu che chở, còn được Thanh Bình Quận vương phủ coi trọng như vậy, coi nàng là Vương phi tương lai kính trọng nâng đỡ, khiến Tố Nguyệt bớt phiền muộn về chuyện Đường Uyển phải gả cho một anh hùng đã chết trận.
Nàng thậm chí cảm thấy... Có lẽ đây mới là nhân duyên phù hợp với Đường Uyển.
Vĩnh viễn không cần tranh giành, không cần cướp đoạt, chỉ cần an tĩnh sinh hoạt là tốt rồi.
Huống chi bởi vì gần đây Đường Uyển tại Đường gia có chút cao điệu, đánh Đường Huyên tâm can trong lòng người ta, thu nhận vô số y phục đồ trang sức, lại được Hoàng đế tứ hôn, Tố Nguyệt cảm thấy ánh mắt người Đường gia nhìn nha hoàn bên người như mình Đường Uyển đều không như trước.
Ngay từ đầu Đường gia đã đặc biệt lãnh đạm với việc Đường Uyển được tứ hôn với Thanh Bình Quận vương, bây giờ Đường Uyển còn náo loạn một trận với đích tôn, tát Đường Huyên một cái khiến Trường Bình Hầu phu nhân hoàn toàn hận nàng, bây giờ đặc biệt lạnh nhạt nàng. Thậm chí mặc dù được tứ hôn có thể diện, nhưng đến cùng là thủ tiết ở Quận vương phủ, vì vậy không ai đem Quận vương phi không có tiền đồ như Đường Uyển để vào mắt, từ khi Đường Uyển trên núi trở về, chỉ có thứ nữ đại phòng Đường tam cô nương lén gọi một tiểu nha hoàn tới hỏi thăm sức khoẻ Đường Uyển, đưa cho nàng một bao tổ yến dặn nàng bảo trọng thân thể, trừ nàng ra, chủ tử các phòng Đường gia không có người nào bước vào viện tử Đường Uyển.
Bọn họ đặc biệt lãnh đạm.
Giống như Đường Uyển không quan trọng gì với bọn họ.
Vả lại dường như đem chuyện Đường Uyển được
tứ hôn hoàn toàn không để trong lòng.
Chẳng qua bây giờ Đường Uyển không thèm để ý những điều này, bởi vậy nàng cũng không để trong lòng, ngược lại nghe Tố Nguyệt nói, Đường Uyển khẽ nhíu mày, dứt khoát nói với nàng: "Đóng cửa viện lại, ta không muốn gặp các nàng."
Hai đường muội tam phòng đều là con vợ cả của
Tam thẩm Đường Tam phu nhân, mặc dù không so được với sủng ái của Đường Huyên trước mặt Thái phu nhân, bất quá được Đường Tam phu nhân giáo dưỡng, lại còn là một đôi tỷ muội dung mạo tuyệt sắc, từ nhỏ tâm cao khí ngạo, cũng không để người đường tỷ như Đường Uyển vào mắt, cũng thường xuyên tranh đoạt đồ tốt trong phủ cùng Đường Huyên.
Lần này Đường Uyển bệnh nặng trở về, hai vị đường muội này không nói tiếng nào, giống như Đường Uyển không hề tồn tại.
Các nàng lãnh đạm nhiều như vậy đột nhiên bây giờ lại tới, Đường Uyển thừa biết nguyên nhân.
Bởi vì hai vị đường muội này thường ngày mỹ mạo tuyệt luân, bởi vậy thích nhất chính là ăn diện, đương nhiên cũng thích trân bảo, hoa phục.
Biết Đường Uyển gần đây được Thanh Bình vương phủ đưa lễ vật, mỗi ngày may xiêm y làm đồ trang sức, các nàng vốn đã đỏ mắt, hôm nay Thanh Bình vương phủ lại đưa đến tơ lụa nhiều như vậy, các nàng liền không nhịn được, muốn tới đòi Đường Uyển.
Đường Uyển sẽ không cho.
Hai vị đường muội này chưa từng quan tâm nàng, bây giờ đương nhiên nàng cũng sẽ không diễn cảnh thái bình giả tạo, cầm đồ vật Thanh Bình vương phủ ban phát cho dạng người không tâm can này.
Đi lấy lòng người không thân cận cũng không tình cảm với nàng, thậm chí đã từng xem thường nàng, làm ra dáng vẻ chuyện cũ bỏ qua, sự tình hạ tiện như vậy, Đường Uyển không làm.
Chẳng qua hiện nay rất nhanh đã đến thời điểm trong cung hạ sính, bởi vậy mấy ngày nay Đường Uyển không nguyện ý cùng trong phủ náo loạn. Dù nàng biết thời điểm hoàng gia hạ sính, cho dù Trường Bình Hầu phu nhân tức muốn chết cũng phải miễn cưỡng vui cười ứng phó, miễn để hoàng gia bắt tội, khiến cho Thái hậu bất mãn, thế nhưng nàng lại không muốn bởi vì việc nhỏ liền tranh chấp cùng nhóm đường muội... Mặc dù các nàng ấy không có tình cảm gì với nàng, thế nhưng cũng không cần phải lãnh đạm xa lánh.
Lại không làm ra sự tình vô sỉ cướp đoạt vị hôn phu của nàng như Đường Huyên, Đường Uyển sẽ không trực tiếp cho các nàng một cái tát như vậy.
Nàng thích ỷ thế hiếp người, thế nhưng lại không thích làm ra chuyện không có phẩm cách.
"Tốt!" Tố Nguyệt vội vàng đóng cổng sân, bày ra dáng vẻ đóng cửa từ chối tiếp khách, không lâu sau, bên ngoài truyền đến âm thanh nũng nịu của nữ tử, chẳng qua Đường Uyển không để ý, không được bao lâu, bên ngoài liền truyền đến mấy tiếng trầm thấp không dễ nghe, lúc sau từng người đến đều rời đi.
Thanh Vụ thấy tính tình Đường Uyển không phải một khi xoay người liền đem người trong phủ đều trả thù hung tợn, giờ phút này nhã nhặn ngồi ở trong vườn phát sầu nhìn những rương tơ lụa kia, liền cười gọi Tố Nguyệt đi nấu cho Đường Uyển chén tổ yến đường phèn, mình đi tới ngồi xuống bên cạnh Đường Uyển ôn hòa nói: "Trong cung đưa tin, nói là đến ngày hạ sính, sẽ không để tiểu thư chịu ủy khuất."
Ngày Nhị hoàng tử hạ sính đặc biệt phong quang, oanh động kinh thành, vô số sính lễ, Nhị hoàng tử tự mình qua phủ, làm chỗ dựa cho Đường Huyên đủ mặt mũi.
Thế nhân đều biết Nhị hoàng tử ngưỡng mộ Đường gia Đại tiểu thư.
Đường Huyên vinh quang vô hạn.
Mà Đường Uyển...
"Ta không quan trọng." Đường Uyển nói gấp.
Thanh Bình Quận vương mới chết trận, nàng liền hạ sính vô cùng náo nhiệt, như vậy cảm thấy không được tốt.
"Nếu là ý tứ trong cung, tiểu thư hãy cứ an tâm nhận lấy. Vả lại thời gian trong cung làm áo cưới cho tiểu thư cũng đã đến, ngày hoàn thành mang tới, tiểu thư liền thử một lần, nhìn một cái còn có chỗ gì không thỏa đáng, chỉnh sửa cho tốt."
Thanh Vụ thấy Đường Uyển nghe được áo cưới ngượng ngùng nhẹ gật đầu, liền cười nói với nàng: "Gần đây gọi thái y điều dưỡng cho tiểu thư, ta nhìn sắc mặt tiểu thư hồng nhuận lên nhiều." Trong cung bây giờ mỗi ngày đều có thái y đến bắt mạch cho Đường Uyển, còn mỗi ngày cho nàng dùng thuốc điều dưỡng thân thể, bởi vậy gần đây nhìn mặt
Đường Uyển mượt mà một chút, nhìn cũng tươi tắn rất nhiều.
Dường như nữ hài tử tái nhợt đơn bạc đến một trận gió sẽ thổi tan như trước đã dần trở nên tươi đẹp xinh xắn.
"Ta cũng muốn trước khi đại hôn nhìn phấn chấn một chút, chí ít không muốn ốm yếu, giống như lòng ta mang bất mãn với tứ hôn. Người bên ngoài cảm thấy ta không nguyện ý, thế nhưng ta lại vẫn cứ muốn để bọn họ biết, cõi lòng ta đầy vui vẻ chờ đợi cuộc hôn nhân này." Lời này của Đường Uyển chân tâm thật ý, bởi vì thân cận cùng Thanh Vụ, liền lôi kéo nàng nói chuyện với mình.
Mặc dù một đời này nàng được tứ hôn sớm, so sánh chuyện này ở kiếp trước có thay đổi rất lớn.
Nghe nói... Bởi vì thời điểm tứ hôn Đường Uyển với Thanh Bình Quận vương, mấy hào môn trong nhà có nữ nhi ở trong danh sách tuyển phi vui đến phát khóc, đều khen ánh mắt Thái hậu tốt, đã chọn trúng cô nương tốt nhất kinh thành. Kỳ thật Đường Uyển nghe phía bên ngoài đều đánh giá như vậy cũng không biết nói cái gì cho phải.
Ai thường xuyên ra vào Hầu phủ, cũng biết gần đây kinh đô hào môn huân quý trăm miệng một lời đều đang tán thưởng Đường gia Nhị tiểu thư.
Thanh danh Đường Uyển trước đó đều là bị người chế giễu.
Bất quá từ sau tứ hôn, thanh danh Đường Uyển bây giờ tốt lên trời.
Cái gì từ bi lương thiện, huệ chất lan tâm, cái gì biết trên dưới, lấy đại cục làm trọng... Tóm lại đều là thanh danh tốt nhất, chí ít thời điểm Đường Uyển nghe được, cảm thấy có chút không hiểu rõ bản thân nữa.
Nàng tốt như vậy sao?
Nàng ngược lại cũng hiểu rõ, những gia tộc quyền thế kia đều đang mỉa mai khích lệ nàng, khiến danh tiếng nàng ở trong kinh đô nhất thời có một không hai, một cái những huân quý này vì lấy lòng Thái hậu, một cái khác thì cũng chỉ sợ thanh danh nàng hỏng, Thái hậu một lần nữa hối hận từ danh sách chọn thêm quý nữ khác tứ hôn với Thanh Bình Quận vương đã chết trận.
Kinh đô quyền quý phần lớn đều liên hôn, nhiều thế hệ quan hệ thông gia, vì một vị quý nữ, sẽ có thể có nhiều hào môn cùng nhau lên tiếng, huống chi trên danh sách kia có tới bao nhiêu quý nữ. Bởi vậy, gần đây những hào môn thế gia vọng tộc này một bên trăm miệng một lời khích lệ Đường Uyển, kiên định cho rằng Đường gia Nhị tiểu thư thật sự là quá xứng đôi với Thanh Bình Quận vương, một bên vội vàng đem nữ nhi nhà mình gả đi.
Gả ra ngoài, liền không sợ Thái hậu đổi ý.
Đường Uyển nghĩ đến thanh danh mình bây giờ quá tốt rồi, nhịn không được hé miệng cười.
Thanh Vụ cũng cười.
"Cho nên nói, không phải tiểu thư người, ai cũng không đoạt được." Nàng ý vị thâm trường vỗ vỗ mu bàn tay Đường Uyển đang hơi kinh ngạc, không nói thêm gì. Đường Uyển cảm thấy lời này của nàng dường như cất giấu điều gì, khiến trong lòng của mình không khỏi thấp thỏm.
Đó là một loại cảm giác đặc biệt kỳ quái, thậm chí khiến trong lòng Đường Uyển bất an.
Nàng vốn cho rằng một đời này hoàng gia hạ sính sẽ không có gì khác kiếp trước, như là nàng sẽ an phận gả vào Quận vương phủ, thế nhưng ngày đó, thời điểm hoàng gia hạ sính Đường gia, nàng còn chưa biết tường tình đằng trước đã thấy Thanh Vụ mặc thử áo cưới cho mình, sắc mặt lập tức liền biến đổi.
Áo cưới hoàn toàn không giống trong trí nhớ, khiến trong lòng Đường Uyển đột nhiên sinh ra cảm giác bất an không yên.
"Cô cô." Nàng cầm áo cưới nhìn lúng túng Thanh Vụ "Áo cưới này...Có phải là tính sai rồi?"
Áo cưới đỏ thắm được nàng nâng ở trên tay trắng muốt tinh tế, Đại Hồng cùng Hoàng Điểu toả sáng rực rỡ, chiếu rọi mặt Đường Uyển kiều diễm ướt át.
Thanh Vụ nhìn Đường Uyển cầm lấy áo cưới diễm lệ sợ hãi mà mình, có chút nhíu mày, cười nói: "Tiểu thư cảm thấy tính sai chỗ nào sao?"
"Không nên là màu đỏ chót..." Đường Uyển lúng túng nhìn mảnh đỏ chót trong tay, không khác nửa phần những sắc thái áo cưới khác, nhìn Hoàng Điểu lộng lẫy bên trên, nghiêng đầu, lại nhìn thấy một bên đỉnh rơi xuống rèm châu kim quan cực kì lộng lẫy, bất an nói: "Hẳn phải nên mộc mạc một chút."
Ở kiếp trước nàng ôm linh vị Thanh Bình Quận vương gả vào Vương phủ, mặc cũng không phải là áo cưới đỏ rực, mà là áo cưới mặc dù thêu cũng phá lệ xinh đẹp, nhưng màu sắc ảm đạm, tượng trưng cho thân phận nàng gả cho chính là một người đã qua đời, là góa phụ.
Sao lần này lại như thế, lại là y phục đỏ rực, chướng mắt đến kịch liệt?
"Đây mới là y phục phù hợp với cô nương." Thanh Vụ liền tiến lên đem áo cưới nhẹ nhàng lấy ra, khoác lên người Đường Uyển, nhìn ánh mắt của nàng thấp giọng nói: "Cũng là phù hợp với nhan sắc Thanh Bình Quận vương." Giờ khắc này, trong lòng Đường Uyển bỗng nhiên sinh ra sợ hãi vô biên, nhìn Thanh Vụ lộ ra ấm áp nụ cười với mình nói không ra lời.
Một khắc này, nàng hậu tri hậu giác nghĩ tới điều gì, vô số trí nhớ lúc trước có sự khác biệt của Thái hậu, Đại công chúa, còn thật nhiều sự khác biệt của đời này đều khiến đầu nàng hỗn độn, bỗng nhiên phá vỡ mê chướng, khiến trong nội tâm nàng sinh ra một ý nghĩ sợ hãi không dám tin.
Nàng há to miệng, đang muốn cùng Thanh Vụ vui mừng nói chút gì đó, đã thấy Tố Nguyệt từ bên ngoài lảo đảo vọt vào cửa mang theo thanh âm vui đến phát khóc.
"Tiểu thư, tiểu thư! Quận vương phủ đến hạ sính. Quận vương chúng ta, Thanh Bình Quận vương tự mình đến hạ sính cho tiểu thư!"