Hắn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói tiếp: "Tôi nói ... tôi nói ... A Diệm, cậu ... cậu bỏ súng xuống trước đi ... chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện!"
Hắn không hề nghi ngờ gì, kẻ điên trước mặt này thật sự có thể bóp cò mà không do dự.
Chu Diệm thong thả xoay xoay khẩu súng trong tay: "Trần Kiện Tùng, tốt nhất là ông nên nói rõ ràng từ đầu đến cuối. Nếu dám giở trò hay lôi tôi vào rắc rối để gánh họa cho ông, thì không những tôi không nhúng tay vào chuyện này, mà trước hết tôi sẽ dọn dẹp luôn ông- một nhân tố nguy hiểm. Tôi có thừa mối quan hệ để báo cáo lên trên."
Nói xong, hắn dùng súng chọc chọc vào khuôn mặt béo phì của Trần Kiện Tùng, cảm giác mềm nhũn như thạch khiến hắn hứng thú, nhếch môi nói:
"Đừng quên tôi xuất thân từ đâu. Đoán xem, khi mỡ người bị viên đạn xoay tròn với tốc độ cao nung chảy, nó sẽ có màu gì?"
Gã đàn ông trước mặt nở một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười ấy còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Cả người Trần Kiện Tùng nổi da gà, trong lòng đã chửi rủa tổ tông mười tám đời nhà Chu Diệm.
May mà Chu Diệm không làm quá, hắn buông tay, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy ly cà phê còn nguyên chưa động, nhấp một ngụm thong thả.
Không còn họng súng đen ngòm dí vào đầu, Trần Kiện Tùng hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Trong ngăn kéo và dưới sofa của hắn đều có súng, nhưng sau khi cân nhắc chênh lệch thực lực giữa hai bên, hắn quyết định từ bỏ ý định đó.
Hắn miễn cưỡng bắt đầu nói:
"Chuyện là thế này ... Đám người nội địa đó đúng là không biết điều! Bà Thatcher đã đưa ra điều kiện tốt như vậy, vậy mà bọn họ vẫn không chịu hợp tác, không chịu ký hợp đồng chuyển nhượng hoặc thuê lại mảnh đất dưới chân chúng ta!"
"Nhưng bọn họ không hiểu tài chính, càng không hiểu những chiêu trò vận hành tư bản. Chỉ cần chúng ta khiến nhà họ Ninh sụp đổ, thị trường tài chính của cả Hồng Kông sẽ rơi vào hỗn loạn, lúc đó cả vùng này sẽ thành một vũng bùn lầy."
"Những thương nhân khắp thế giới đổ tiền đầu tư vào đây sẽ chịu tổn thất nặng nề. Thậm chí, sẽ có người nhân cơ hội đánh xuống thị trường Hồng Kông, làm cho toàn bộ giới đầu tư mất niềm tin vào nơi này."
Hắn càng nói càng kích động, đôi mắt lộ ra vẻ điên cuồng:
"Đến lúc đó, cả thế giới sẽ quay mũi giáo về phía đám người nội địa kia, chỉ trích bọn họ không biết điều, không chịu hợp tác với bà Thatcher, khiến cho cơn khủng hoảng tài chính này xảy ra!"
"Bọn họ không phải đang kêu gọi đầu tư à? Vậy mà mới bắt đầu đã tạo ra chuyện lớn thế này, ai còn dám rót vốn vào họ nữa? Khi đó, nếu muốn thu dọn cục diện, bọn họ sẽ phải chấp nhận điều kiện của chúng ta!"
Trần Kiện Tùng cười đắc ý, ánh mắt tràn đầy tham lam-
"Đây chính là một cuộc chiến không có khói thuốc súng! Chúng ta sẽ dùng sức mạnh của tư bản, buộc đám người nội địa đó phải cúi đầu! Đồng thời, cũng có thể nhân cơ hội này mà thu gom lượng lớn tài sản của nhà họ Ninh và cả Hồng Kông, đè bẹp tất cả những kẻ cản đường chúng ta !! "
Chu Diệm lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên bật cười khinh miệt: "Đây chính là kế hoạch của ông? Chỉ có thế-chọc loạn thị trường tài chính Hồng Kông, rồi ép đám người nội địa phải nhường lại đất này?"
Trần Kiện Tùng nhíu mày, dù kiêng dè Chu Diệm nhưng trên khuôn mặt béo phì vẫn không giấu được một tia khinh thường-
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website