A Hoàn tiếp tục: "Đội trưởng còn nói, một người lính xuất sắc muốn sống sót trên chiến trường phải học cách bỏ qua cảm xúc."
Nghe vậy, Ninh Tú Phân trầm mặc một lúc. Không khó để nhận ra vì sao A Hoàn lại động lòng với Vệ Hoàn mà chính cô cũng không tự nhận ra.
Anh trai cô luôn là một người rất dịu dàng và vững vàng, cảm xúc luôn ổn định. Thực sự là một người đáng để yêu và gắn bó cả đời. Còn việc 'bỏ qua cảm xúc' ...
Đó quả thật là lời mà Vinh Cẩm Thiêm sẽ nói, nhưng khi ở bên cô, anh chưa bao giờ cố "bỏ qua cảm xúc."
Ninh Tú Phân kéo mình ra khỏi dòng ký ức, nhìn về phía A Hoàn. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy:
"Thế này chẳng phải đã chứng minh rồi sao? Vệ Hoàn là người đặc biệt trong lòng em. Việc yêu một người và được người ấy yêu lại là điều hiếm có lắm đấy. Đừng tìm cớ nữa, nếu thật sự thích, thì đừng nhút nhát!"
A Hoàn, trái ngược với sự mạnh mẽ thường ngày, lại im lặng suy nghĩ. Trong đầu cô lởn vởn câu hỏi: "Mình thích Vệ Hoàn thật sao?"
Cô thì thầm: "Nhưng nếu, em nói là nếu thôi, Vệ Hoàn không thích kiểu người như em thì sao?"
Nghe vậy, Ninh Tú Phân suýt nữa thì nghẹn vì sự "tự ti" bất ngờ của A Hoàn.
"Kiểu người như em? Kiểu người như em là thế nào? Đội trưởng đội trinh sát, vừa biết văn, vừa biết võ, có thể lên trời hái trăng, xuống biển bắt rùa. Có mục tiêu nào mà em không chinh phục được không? Chẳng qua là một người đàn ông thôi, phải phát huy tinh thần 'không sợ khổ, không sợ chết' của quân đội chúng ta, hạ gục anh trai chị đi!"
Hơn nữa, trong thâm tâm, Ninh Tú Phân hiểu rằng, Vệ Hoàn không phải là không có tình cảm với A Hoàn. Nếu không, làm sao anh ấy lại bị một câu cầu hôn của A Hoàn làm cho bối rối đến mức phải đi hút thuốc?
Nhớ lại khi xưa anh ấy ở bên Đường Trân Trân, nói chia tay là chia tay ngay mà không hề do dự!
A Hoàn như bừng tỉnh, đôi mắt sáng lên, giống như vừa được khai sáng: "Đung rồi! Trước giờ bao nhiêu mục tiêu nguy hiểm em còn đạt được, thì anh Vệ Hoàn chắc chắn cũng không làm khó được em!"
Cô bật dậy, nắm chặt tay, tràn đầy quyết tâm: "Tiểu Ninh, cảm ơn chị! Em biết mình phải làm gì rồi!"
"Đi nào, theo chị đến bệnh viện. Nhanh chóng hồi phục thì em mới sớm thu phục được anh trai chị chứ!" Ninh Tú Phân mỉm cười, vỗ nhẹ vai A Hoàn.
Trong lòng cô chỉ hy vọng những người bên cạnh mình đều có thể tìm được hạnh phúc.
Sau khi đưa A Hoàn roi khỏi căn nhà an toàn, Ninh Tu Phân liên hệ với bệnh viện nhà họ Ninh và sắp xếp cho A Hoàn nhập viện điều trị.
Sau khi xử lý xong việc của A Hoàn, cô hẹn Ninh Bình Vũ ở nhà hàng Pháp mà anh thường lui tới để gặp mặt.
Khi cô đến nơi, Ninh Bình Vũ đã ở đó, ngồi thẳng lưng cạnh cửa sổ, tay cầm một ly rượu vang, ánh mắt chăm chú vào tập tài liệu trên tay.
"Anh cả, đợi lâu chưa?" Ninh Tú Phân nhẹ nhàng bước đến, ngồi xuống đối diện anh.
Ninh Bình Vũ đặt ly rượu và tài liệu xuống, ngước mắt nhìn cô: "Nghe nói Vệ Hoàn gặp chuyện?"
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!