Lọc Truyện


Edit: Hestia
Beta: Vịt
Khi Lộ Dương nhận được cuộc gọi của Dư Bảo Nguyên, cả người vẫn chưa tỉnh táo, hẳn là vừa ngủ trưa dậy, cả người chưa hoàn hồn: "A lô?"
"Lộ Dương, là tôi." Dư Bảo Nguyên uể oải nói.

"Tôi biết là cậu, giọng nói lẳng lơ thế, vừa nghe là biết Dư Bảo Nguyên." Lộ Dương hình như hơi gắt ngủ, không thương tiếc nói.

Dư Bảo Nguyên bên đây điện thoại nhún vai, im lặng khinh bỉ: "Tôi gọi điện đến là muốn hỏi cậu, cậu và Lục Dương dự định nhận nuôi em bé?"
"Sao?" Lộ Dương kinh ngạc nói: "Làm sao cậu biết chuyện này?
"Tôi nghe bác sĩ Bạch nói, hình như bác sĩ Bạch cũng nghe người ta nói", Dư Bảo Nguyên thoáng trầm mặt, "Nói như vậy, cậu thực sự có dự định này này?" Lộ Dương bên kia thở dài một tiếng:, "Vốn là muốn như vậy, nhưng mà......!haiz, tóm lại rất phức tạp, tối nay cậu có nhà không? Tôi đến tìm cậu tâm sự."

Dư Bảo Nguyên nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, hôm nay Cố Phong không đi xã giao, cũng không có việc gì khác, có thể ở nhà nấu cơm.

Nghĩ vậy, cậu thoải mái đáp lại đầu dây bên kia: "Tối nay rảnh, tôi đang ở nhà, cậu tới đi, tôi nấu cơm cho cậu".

Lộ Dương đáp lại, hai người trao đổi thêm vài câu, rồi cúp điện thoại.

Bạch Hướng Thịnh uống một ngụm nước trái cây: "Cậu ta nói thế nào?"
"Cậu ấy trong điện thoại không nói rõ, chỉ nói nói là chuyện có chút phức tạp, tối nay đến tìm tôi tâm sự." Dư Bảo Nguyên cười nói.

Bạch Hướng Thịnh lắc đầu bất lực: "Cậu có để ý không? Nhà các cậu, trở thành điểm hẹn cố định của hội bọn mình rồi, quần lót cậu để đâu tôi còn biết."
"Anh hiển nhiên là biết." Dư Bảo Nguyên cười đáp lại.

Tối hôm đó, Cố Phong từ công ty trở về nhà, vừa mở cửa, đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Quả nhiên, Dư Bảo Nguyên đang nấu ăn.

Hắn đặt cặp đựng hồ sơ với mấy đồ lặt vặt trong tay xuống, cởi đôi giày đen bóng, mang một đôi dép bông thoải mái, bước vào bếp, vươn hai tay từ phía sau người Dư Bảo Nguyên, ôm lấy eo Dư Bảo Nguyên.

Dư Bảo Nguyên biết là người đàn ông nhà mình, nên không thèm quay đầu lại.

Cậu cầm một chiếc thìa nhỏ màu trắng trong tay, rắc muối vào nồi, nói: "Đã về rồi?"

Tay Cố Phong sờ soạng eo Dư Bảo Nguyên một chút, cả người áp lên, để lại một dấu hôn trên cổ Dư Bảo Nguyên: "Vợ à, cả ngày đều nhớ em."
"Thôi đi," Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng, "Anh lớn rồi, đừng nói chuyện sến súa như vậy nữa.

Con trai biết chạy luôn rồi, không sợ con cười nhạo anh à."
"Nó dám?" Cố Phong cực kỳ khoa trương, ôm Dư Bảo Nguyên chặt hơn, "Anh yêu vợ của mình, người khác có thể nói gì."
Dư Bảo Nguyên lắc đầu bất lực.

Người ta đều nói sau khi hai người kết hôn, yêu đương hạnh phúc, ngọt ngào và nồng nàn sẽ dần tan biến như mây khói.

Chỉ còn lại là buồn phiền trong sinh hoạt hằng ngày.

Thế nhưng, có lẽ cậu đã trải qua quá nhiều thứ với Cố Lhong, Dư Bảo Nguyên luôn cảm thấy, cảm thấy tâm tình mình rất tốt, cũng không thường xuyên cãi nhau với Cố Phong.

Cố Phong cũng vậy, ở công ty thì quan tâm làm việc, về nhà thì quan tâm vợ con, đêm đến thì giữ chặt giường từng phút, từng giây giày vò người, sinh hoạt vợ chồng sau kết hôn hòa thuận, ngọt ngào khiến người ta ghen tị.

Cố Phong từng được người ta chọn là một trong những ứng cử viên hot nhất để trèo cao.

Vô số người, ngay cả khi biết Cố Phong và Dư Bảo Nguyên đang ở bên nhau, cũng âm thầm mong mỏi Cố Phong sẽ sớm chán cái vị trong nhà kia, sau đó ra ngoài cùng bọn họ tiêu dao sung sướng, chia một phần ngọt ngào của đàn ông đến những người khác, như vậy, bọn họ có thể trèo cao kiếm chút lợi nhuận.

Nhưng mà, đã nhiều năm như vậy, Cố Phong căn bản chưa từng đoái hoài tới người khác, hắn và Dư Bảo Nguyên là một đôi, yêu nhau lâu dài, ngọt ngào đến tận răng.


Dần dần, Cố Phong triệt để hồi tâm, trở thành người đàn ông tốt của gia đình, dần trở thành một nhận thức chung trong giới.

Còn những người có ý nghĩ xấu trong lòng kia, cuối cùng cũng từ bỏ ý định.

Mọi thứ trôi qua ngày càng yên bình, ngày càng có trật tự.

Lúc này, Cố Phong đang ôm Dư Bảo Nguyên, chỉ cảm thấy về đến nhà, ôm người này, trong lòng đều an tâm.

"Này, tối nay Lộ Dương tới đây." Dư Bảo Nguyên lưu loát nói.

Cậu vừa nói lời này, Cố Phong liền thở dài, "Sao cậu ta lại đến đây? Khi trong nhà chỉ có nhóc con anh còn ngại phiền toái, em nên dành nhiều thời gian cho anh chứ."
"Bớt tùy hứng đi," Dư Bảo Nguyên cốc đầu hắn cười nói, "Lộ Dương tới đây, là muốn nói chuyện đại sự."
"Có chuyện gì vậy?"
Dư Bảo Nguyên gắp thức ăn trong nồi lên đĩa: "Cậu ấy nói có ý định nhận con nuôi.

Cụ thể thì cậu ấy chưa đề cập với em, tối nay sẽ nói chi tiết.".


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!