Lọc Truyện

Thần Võ Thiên Tôn (Vô Thượng Sát Thần - Tu La Đại Thần Đế) - Tiêu Thần (FULL)

Một kiếm này, cũng là do hắn trong vòng thứ hai của Sát Vương Thí Luyện, cùng La Sinh Môn Bại Vô Ngân giao thủ mà lĩnh ngộ được. Cũng chính là do hắn lĩnh ngộ một kiếm này, cho nên mới không g**t ch*t Bại Vô Ngân.

- Đại Ca.

Long Vũ cùng Long Thần hai người thấy thế, nhanh chóng bay về hướng Long Tiêu. Bàn Tử bọn hắn cũng không ngăn cản.

Lúc bọn hắn vừa mới ôm lấy Long Tiêu, Long Tiêu đột nhiên ho khan mấy tiếng, sau đó bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn Long Vũ cùng Long Thần nói:

- Nhị Đệ, Cửu Muội? Đây là đâu?

- Đại Ca, ngươi không chết?

Trong mắt Long Vũ hơi nước dâng lên, nước mắt trong suốt lăn xuống.

Long Thần cau mày nhìn chằm chằm ngực Long Tiêu, nơi đó có một cái lỗ rất nhỏ, hiển nhiên là một kiếm vừa rồi Tiêu Phàm chém ra còn lưu lại.

Lỗ kiếm vừa lúc tránh khỏi Hồn Hải của Long Tiêu, chỉ thiếu một chút xíu sẽ khiến Long Tiêu hoàn toàn phế, nhưng mà lỗ kiếm lại chỉ vừa sát qua, đủ để thấy một kiếm này của Tiêu Phàm kỳ diệu tới đỉnh cao.

Có thể cứu Long Tiêu ra, lại có thể làm trọng thương Hoa Thiên Bảo, coi như cường giả Chiến Đế trung hậu kỳ đối với khống chế Hồn Lực, đoán chừng cũng không làm đến được một bước này.

Ngẩng đầu, Long Thần nhìn Tiêu Phàm thật sâu, trong lòng kinh ngạc không hiểu.

- Hoa Thiên Bảo.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, lách mình liền đánh tới Hoa Thiên Bảo.

Khi khoảng cách của hắn và Hoa Thiên Bảo chỉ còn ba trượng, Tiêu Phàm bỗng nhiên ngừng thân hình, cấp tốc thối lui về sau, chỉ thấy một chuôi huyết sắc trường kiếm từ sau lồng ngực Hoa Thiên Bảo nhô ra.

Trường kiếm máu me đầm đìa, hiện ra một loại sắc bén huyết quang, đâm rách hư không, nếu như không phải Tiêu Phàm phản ứng nhanh, đạo kiếm khí kia có lẽ sẽ làm hắn bị thương.

- Ai?

Nơi xa, Bàn Tử mấy người cũng đột nhiên giật mình, trong mắt trải qua một vẻ kinh dị, bọn hắn nhiều người như vậy, vậy mà không có bất luận kẻ nào phát hiện, có ai lẻn vào sau Hoa Thiên Bảo.

Nếu như người kia muốn xuất thủ với bọn hắn, há không phải bọn hắn cũng không có bất luận sức hoàn thủ nào, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng bọn họ?

Hoa Thiên Bảo cũng kinh ngạc không thôi, bỗng nhiên quay người nhìn về sau lưng. Đám người cũng trong nháy mắt bị thân ảnh kia hấp dẫn.

Đó là một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ áo hắc sắc, phía trên khắc một đường long văn, con ngươi thâm thúy giống như hai cái lỗ đen, hấp thụ tất cả.

Kiếm khí lộ ra một cỗ sắc bén, c*m v** trong hai bên tóc, cả người cho người ta một cảm giác cực kỳ bá đạo, kiên nghị.

Đứng ở đó, trong lúc vô hình tản ra một cỗ khí thế đáng sợ, khiến người ở đây đều cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn.

- Ngươi, ngươi là ai?

Hoa Thiên Bảo toàn thân run rẩy kịch liệt một cái.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi g**t ch*t Long Chấn Thiên.

Thanh niên mặc áo đen con ngươi lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, hờ hững nói:

- Quên nói cho ngươi biết, Hoa gia ngươi trừ những người ở đây ra, những người khác đều đã chết, chó gà không tha.

- Ngươi!

Hai mắt Hoa Thiên Bảo nhìn hằm hằm, vằn vện tia máu, nghe được hai chữ "diệt tộc", ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, tựa như đến bên bờ sụp đổ.

Phốc!

Thanh niên mặc áo đen trường kiếm vẩy một cái, thân thể Hoa Thiên Bảo đột nhiên phân thành hai, sau đó bị vô số kiếm khí giảo sát, huyết vụ giăng đầy hư không.

- Người kia là ai, thật mạnh!

Quan Tiểu Thất kinh ngạc nhìn thanh niên mặc áo đen kia, những người khác cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, tựa như nghĩ đến một cái tên.

- Long Tịch!

Đúng lúc này, Long Vũ cùng Long Thần hai người đồng thanh kêu lên.
 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!