Khương Tường ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào Phùng Ấu Linh.
Trong nháy mắt này, Phùng Ấu Linh chỉ cảm thấy mình như bị thú hoang đáng sợ nhằm vào, thân thể bất giác lui về sau hai bước.
Năm phút trước anh ta còn tràn ngập chờ mong muốn nhìn thấy Khương Tường bị phế đi rồi bò lết như con chó thảm thương, nhưng đâu ngờ được mười mấy bảo vệ cũng không đấu lại Khương Tường, thậm chí còn không thể làm hẳn bị thương chút nào, người đàn ông này quá khủng bố.
"Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lần đầu tiên Phùng Ấu Linh cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ trên người Khương Tường.
"Anh làm bẩn áo tôi, tôi muốn anh lau sạch cho tôi." Khương Tường cất bước đi thẳng về phía trước.
Lúc này Chu Hạo đứng dậy, nhìn Khương Tường và nói: "Làm người phải để lại đường lui thì ngày sau dễ nói chuyện hơn. Gậu cần gì khinh người quá đáng?"
"Anh nói tôi khinh người quá đáng?" Khương Tường nhìn Chu Hạo như nhìn một thằng ngu.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Là các người khinh người!" Khương Tường cả giận nói: "Lúc nãy ở bên ngoài là ai nói tôi và chó không được đi vào?"
"Sau khi đi vào là ai muốn giết tôi?"
"Là ai nhổ nước miếng lên áo tôi?"
"Nếu không phải Long Vương và anh Triệu giúp tôi, nếu không phải chị Lâm kịp thời xuất hiện thì hiện tại tôi đã là một cái xác rồi."
"Còn nói tôi khinh người quá đáng, anh mù à?”
Sắc mặt Chu Hạo tái xanh, lại im lặng không phản bác.
Đúng vậy, thật sự là bọn họ đang đàn áp Khương Tường.
Nếu không phải Long Vương và Lâm Tinh Xảo ra tay trợ giúp Khương Tường, nếu không phải Khương Tường có chút bản lĩnh thì hiện tại sớm đã bị giết, căn bản không xuất hiện cục diện này.
Chu Hạo không hi vọng tiếp tục làm lớn việc này nên nói: "Dừng tay tại đây đi, tôi đền cho cậu một bộ quần áo mới được không?"
Khương Tường läc đầu: "Đồ của tôi... Anh không đền nổi."
"Tôi không đền nổi một bộ đồ?" Chu Hạo bị câu này làm tức đến bật cười.
Anh ta là thiếu gia cao cấp nhất Giang Châu, nằm rõ các nhấn hiệu như lòng bàn tay, từ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tường thì anh ta đã nhìn ra bộ đồ trên người hắn không vượt qua ba vạn.
Chu Hạo còn nói: "Nếu đền một bộ đồ không thể làm cậu hài lòng thì tôi đền gấp mười lần giá cả của nó, thế nào?"
"Tôi nói anh không đền nổi." Khương Tường chậm rãi nói: "Bởi vì bộ đồ này là mẹ mua cho tôi."
"Tôi biết trong mắt các người thì bộ đồ này rất rẻ, là hàng hạ giá, cũng chẳng buồn mua nó, nhưng vì mua bộ đồ này mà mẹ tôi đã dùng hết mấy tháng tiền lương."
"Tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vì nuôi lớn tôi mà mẹ đã trả giá rất nhiều. Mẹ không nỡ ăn, không nỡ mặc mà lại mua cho tôi quần áo đắt tiền như vậy, vì sao?"
"Còn không phải vì không muốn các người xem thường tôi:
"Mặc dù đây chỉ là một bộ đồ, nhưng lại bao hàm tình thương vô bờ của một người mẹ đối với con mình."
"Hiện tại anh cảm thấy mình đền nổi không?"
Chu Hạo trâm mặc.
Đến lúc này anh ta mới hiểu vì sao Khương Tường khăng khăng muốn Phùng Ấu Linh lau sạch áo cho mình, bởi vì bộ đồ này có ý nghĩa không bình thường đối với hẳn.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!