Giang Lâm nghe vậy thì đã không kịp cúp điện thoại, nhanh chóng giao lại việc cho Tôn Hàn Thiên.
Sau đó tức tốc chạy đến bệnh viện.
“Bệnh nhân cần oxy, nhanh.”
Hứa Vân như muốn thét lên.
Cô không hiểu tại sao bản thân lại lo lắng như vậy, nhưng nhìn người đàn ông có tuổi nằm trên ca băng lạnh ngắt.
Trái tim cô cũng không nỡ.
Dù sao, Giang Lâm kia đã mất, mà người cha của anh ta cũng có chuyện, cô có chút không chấp nhận được.
Giang Lâm vì cứu người mà chết.
Này… quá tàn nhẫn.
“Bệnh nhân đang dần mất huyết áp.”
Lúc này bác sĩ khác hô lên, nhanh chóng cấp cứu, họ cũng nhận ra đây là cha của bác sĩ thực tâm sinh Giang Lâm từng mất trong hỏa hoạn vì cứu người.
Bọn họ ai cũng muốn giúp.
Nhưng, khi cấp cứu còn đang gấp gáp, thì một tốp người mặc đồ đen xông vào.
“Bác sĩ đâu, chết hết rồi à? Không qua cấp cứu cho ông chủ của tôi hả?”
“Loại bác sĩ gì mà vô trách nhiệm thế không biết.”
Giọng một người đàn ông quát to lên.
“Các vị thông cảm, ông chủ của người đã tạm ổn định. Bên này có bệnh nhân cần cấp cứu.”
Vị bác sĩ đứng đầu ekip cũng hạ giọng giải thích, dù sao thì nhìn sơ qua đám người nay không chỉ có tiền mà còn là một thế lực nào đó.
Mấy người bọn họ cũng không dám đắt tội.
“Mọi người nhanh cấp cứu, mạch đang dần mất.”
Hứa Vân hô lên.
Tình hình Giang Minh Viễn vô cùng nguy cấp.
Bác sĩ đứng đầu ekip cấp cứu đang quay người chuẩn bị tiếp tục cấp cứu.
“Hừ, mạng của lão già rác rưởi kia đáng giá bằng sức khỏe của đại ca chúng tôi sao?”
Một gã bặm trợn tiến lên ngăn bác sĩ.
“Nếu các người không nhanh qua xem tình hình cho đại ca, các người cùng lão gì kia đừng hòng sống.”
Bác sĩ trưởng ekip cấp cứu có chút khó xử.
Mà Hứa Vân gào lên.
“Mạng người quan trọng, các người đừng vô lý vậy chứ.”
Nước mắt của cô chực trào, quả thật cô rất bất lực, Giang Lâm lúc còn sống là thực tập sinh do cô hướng dẫn.
Hiện tại cha của cậu bác sĩ trẻ kia lại nguy kịch vậy mà cô không thể làm gì được.
“Chát!”
Một tên áo đen tát thẳng vào mặt Hứa Vân.
“Im miệng, mạng nào cũng là mạng? Mạng ông ta không xứng. Nhanh quá bên kia.”
Nhóm người này dùng vũ lực cưỡng ép Hứa Vân cùng ekip cấp cứu phải qua giường một người đàn ông được xưng đại ca kia.
Nhìn sắc mặt đã hồng nhuận của vị Đại ca kia, cảm giác không có gì nguy kịch.
“Các người là bỏ mặt bệnh nhân?”
Giọng Giang Lâm từ sau vọng tới.
“Ánh mắt của anh nhìn đám người bác sĩ cùng đám áo đen vô cùng lạnh lùng.”
“Tôi…”
Trưởng ekip cũng không thể nói gì.
Hứa Vân nhìn thấy Giang Lâm thì như thấy được cọng rơm cứu mạng.
“Giang Lâm, tốt quá rồi.”
Hứa Vân chạy lại bên cạnh anh.
Nhìn một bên má bị sưng lên của Hứa Vân, Giang Lâm bùng lửa giận.
“Chờ tôi một lát.”
Nói xong Giang Lâm nhanh chóng kiểm tra sức khỏe Giang Minh Viễn, rút châm và liên tục đâm lên các huyệt đạo trên người ông.
Mà đám người áo đen thấy Hứa Vân chạy qua cũng không quá quan tâm, dù sao cũng có cả ekip ở đây, để một người bên kia để người nhà không làm loạn cũng tốt.
Bọn họ cũng mặc nhiên như vậy mà không thèm quan tâm.
“Cha… nuôi tôi là bị làm sao?”
Giang Lâm sau khi thăm dò mạch tượng lại thấy biểu hiện kia, đây là bị điều gì đó kích thích kết hợp với chất độc mãn tính.
Này là sao?
Cha mẹ chỉ là người buôn bán bình thường, sao lại có độc trong người?
Nhưng anh không quản nhiều như vậy được, càng chuyên tâm châm cứu, rất nhanh Giang Minh Viễn đã có phản ứng.
Nguy kịch đã đi qua!
“Tôi cũng không rõ. Chỉ thấy Giang Nguyệt đang khóc lóc bên đường, tôi chỉ có thể đưa bác vào đây.”
“Giang Nguyệt…”
“Tôi để con bé về nhà với bác gái.”
Giang Lâm tạm thời không thể nghĩ thêm.
“Phụ tôi, đẩy vào phòng VIP. Chi phí tính cho tôi.”
Nói xong, Giang Lâm động tác nhanh chóng đẩy băng ca đi.
Dù là qua nguy kịch nhưng vẫn cần theo dõi.
“Ừm.”
Hứa Vân cùng Giang Lâm đã đẩy người đi.
Phía bên này, giường của vị đại ca kia lại rộn ràng hơn.
“Cuối cùng các người có làm gì không vậy?”
“Lão già bên kia đã được cấp cứu xong đẩy đi. Mà các người còn ở đây vướng tay.”
Tên áo đen đứng đầu bước lên chất vấn.
“Đó là thần y Giang trong giới Đông y, quả thực người đàn ông lúc nãy nguy kịch hơn.”
“Cùng lắm đại ca của các người chỉ bị thương ngoài da. Không tỉnh lại là do chưa tới lúc.”
Một điều dưỡng bất mãn nói.
“Chát!”
“Lắm chuyện! Tao không quan tâm, làm đại ca tao tỉnh lại hoặc chúng mày không yên với tao. Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!