May mắn là em dâu mới của bà ta tốt bụng hơn Chu Linh Linh nhiều. Nghe được hoàn cảnh của chị chồng, cô ấy đồng ý cho bà ta tá túc.
Những năm bị bán lên núi, từng giây từng phút bà ta đều nghĩ về quá khứ. Nghĩ đến Tần Thành, nghĩ đến công ơn của bố mẹ chồng.
Lần này trở về, nghe tin bố chồng đã mất, bà ta lặng lẽ đến viếng mộ, cúi đầu sám hối.
Có những ngày, bà ta lén đi nhìn Bảo Châu và Tiểu Bảo từ xa, thấy cả hai đều đã kết hôn, có gia đình riêng, sống hạnh phúc.
Nhưng bà ta không còn mặt mũi nào để nhận lại con cái.
Cho đến khi nghe tin mẹ chồng qua đời, bà ta mới lấy hết can đảm, xuất hiện trong tang lễ để tiễn bà đoạn đường cuối.
"Đây là quả báo của tôi…" Bà ta tự nói với chính mình. "Bây giờ, tôi thực sự hối hận…"
Nhưng điều bà ta không ngờ là, dù năm tháng có trôi qua, dù quá khứ có sai lầm thế nào, Bảo Châu và Tiểu Bảo vẫn lựa chọn tha thứ.
"Dù sao mẹ cũng là người đã sinh ra và nuôi dưỡng bọn con."
Lời nói ấy khiến bà ta bật khóc.
Những năm qua, Chú Hai vẫn sống một mình.
Sau khi nghỉ hưu, ông ở nhà giúp Tiểu Bảo chăm sóc con cái. Có người khuyên ông tái hợp với vợ cũ, nhưng ông chỉ cười nhạt:
"Thảo Hoa chính là cơn ác mộng của tôi. Để thoát ra được khỏi nó, tôi đã phải trả giá quá nhiều… Tôi không muốn dây dưa gì nữa."
Về phần Thảo Hoa, dưới sự khuyên nhủ của hai đứa con, cuối cùng bà ta cũng đi báo cảnh sát.
Ông chủ thầu công trình năm xưa bị bắt, chịu tội buôn bán người.
…
Một ngày nọ, Tần Chiêu Chiêu nói với An Ninh về chuyện hôn sự của Miêu Miêu.
An Ninh chẳng hề do dự, gật đầu ngay:
"Con đồng ý!"
Nhận được câu trả lời, Tần Chiêu Chiêu lập tức báo tin vui này cho Từ Như Ý.
Từ Như Ý cũng hỏi ý Miêu Miêu.
Kết quả không ngoài dự đoán, cô gái nhỏ cười ngượng ngùng nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Thế là hai gia đình cùng ngồi lại với nhau, bàn bạc định ngày cưới cho bọn trẻ.
…
Bên ngoài, tiếng pháo mừng vang lên rộn ràng, đại sảnh khách sạn Hòa Bình cũng náo nhiệt chưa từng thấy.
Khi lễ đính hôn kết thúc, Tần Chiêu Chiêu đứng lặng trước cửa sổ tầng hai.
Lục Trầm nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, giọng trầm thấp:
"Nhìn gì thế?"
Cô mỉm cười, ánh mắt dõi theo những tòa nhà cao tầng phía xa, ngắm dòng xe cộ qua lại tấp nập trên đường.
"Nhìn thành phố này. Nó sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!