Lọc Truyện
Nhà tù âm u suốt ngày không ánh sáng, nằm trên cỏ khô cũng không chống nổi hàn khí trên nền đá lạnh, từng trận từng trận thấm vào xương cốt, vào tim.

Một con chuột đang chui tới chui lui trong đám cỏ, bỗng nhiên đầu đụng phải một bàn tay, há cái mỏ nhọn cắn lên.

“A...” Cảnh Thiều bị chuột cắn tỉnh, lật tay túm nó lại.

“Chít chít ~” Con chuột sợ tới mức kêu hét không thôi.

Mộ Hàm Chương ngủ một bên tỉnh giấc, nhìn Cảnh Thiều giằng co cùng con chuột, không khỏi bật cười, chậm rãi ngồi dậy nói, “Vương gia sao không ngủ?”

Cảnh Thiều quay đầu lại nhìn y, cây đuốc ở đầu hành lang nhà tù ban đêm lay động, ánh sáng tối tăm chiếu vào người ở góc tường, hiện ra vài phần lo lắng. Nhịn không được giơ giơ tay về phía y, mang theo con chuột trong tay cho y nhìn, “Ta bắt được con này, chúng ta có thịt ăn đây.”

Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn mao lão thử đang giãy dụa không thôi, tưởng tượng không nổi thứ này thì bỏ vào miệng thế nào, cũng không tính nói tiếp đề tài này, “Vương gia nếu ngủ không được, chi bằng nói chuyện với thần một lát...khụ khụ...” Nói xong lại ho khan, thân thể y vốn không tốt, ở trong ngục lại không có thuốc, nền đá lại lạnh, ban đêm thường xuyên bị lạnh đến rút gân, hiện tại hai chân vẫn co rút đau đớn.

Cảnh Thiều thấy y lại ho khan liền nhích qua, buộc cái đuôi chuột lên cái đinh trên tường, ngồi bên cạnh y, “Ừm...nếu ngươi lạnh, thì dựa vào ta đi.” Tuy hắn hằng năm không ở nhà nhưng cũng biết thân thể Vương phi không tốt, nói sao thì cũng là chính phi, không thể quá khắt khe, thuốc vẫn luôn cho y uống, nhưng nhiều năm qua vẫn không khá lên.

Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Thiều không còn thần thái ngày xưa, trên mặt dính đầy bụi bẩn, đôi mắt đẹp cũng ảm đạm không ánh sáng. Mấy ngày này bị nhốt cùng nhau, nhìn hắn từ lúc đầu điên cuồng rồi về sau lại chậm rãi từ bỏ, gặp qua Nhị Hoàng tử thì hối hận, rồi đến suy sụp tinh thần, oán hận mấy năm nay tích lũy lại lại kì diệu tiêu tán không ít, nói đến thì Cảnh Thiều cũng là một người bất hạnh.

“Vương gia, người nhìn xem đó là cái gì.” Mộ Hàm Chương đưa tay chỉ chỉ một chỗ trên trần.

Nhà tù này tất cả đều xây từ đá tảng, đến trần cũng không ngoại lệ, Cảnh Thiều nhìn theo tay y chỉ thì thấy một chỗ trong khe đá lộ ra một chút ánh trăng. Ở chỗ này ánh đuốc chiếu tới vô cùng mỏng manh, nhưng ở vị trí Mộ Hàm Chương có thể nhìn rõ một chút sao trời.

Cảnh Thiều vui vẻ nhìn chỗ kia, vì muốn thấy rõ nên cứ nhích dần gần tới Mộ Hàm Chương, đến lúc dán cùng một chỗ với y.

Bầu trời lam sắc từ khe hở nhỏ truyền tới, giống như bao hàm tất cả cảnh đẹp vô hạn, Cảnh Thiều nhìn chỗ đó không chớp mắt, tham lam luyến tiếc hiện lên trong đáy mắt, “Bầu trời đêm xinh đẹp như vậy, giống như khi ta còn ở đại mạc nhìn thấy.”

“Đại mạc trông như thế nào?” Thân thể bên cạnh rất ấm áp, giảm bớt đau đớn trong người. Mộ Hàm Chương liền không động đậy, tựa vào người đang nhìn chuyên chú trên trần.

“Đại mạc mênh mông vô bờ, đi vài trăm dặm cũng có khi không thấy bóng người,” Hồi ức lúc trẻ của Cảnh Thiều thình lình hiện lên, nhịn không được khẽ cười, “Ta khi đó đuổi theo thủ lĩnh Hung Nô, mang theo ba nghìn kị binh chạy suốt đêm, toàn bộ đại mạc chỉ có tiếng vó ngựa...”

“Khi đó trong lòng Vương gia tất nhiên là không sợ gì cả.” Mộ Hàm Chương nhìn mắt hắn lộ ra tinh quang.

“Đúng vậy, khi đó tuổi nhỏ căn bản không biết sợ, chỉ biết liều! Chẳng sợ ta chỉ có ba nghìn kị bình, chống dại Hung Nô năm vạn đại quân cũng không sợ...” Cảnh Thiều nói xong thì dừng lại, lẳng lặng nhìn y, “Ngươi không phải muốn nói gì chứ?”

Mộ Hàm Chương ngửa đầu nhìn một mảnh sao trời nho nhỏ, “Vương gia tuổi nhỏ đã không hề sợ hãi, bây giờ hai bàn tay trắng, còn gì phải lo lắng chứ.”

Cảnh Thiều trố mắt một lát, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kĩ nam phi này của mình, ngay cả bị giam nhìn có chút chật vật, vẫn không giấu được khí chất văn nhân, giống như một cây trúc xanh mềm dẻo, dường như so với kẻ rong ruổi sa trường như hắn còn kiên cường hơn.

“Khụ khụ khụ...” Mộ Hàm Chương không đợi được người bên cạnh trả lời lại đã ho lên, khí lạnh vào phổi, ho đến toàn bộ thân thể đều run nhè nhẹ.

Cảnh Thiều nhìn thân thể đơn bạc cuộn tròn trong góc tường đá lạnh băng, đột nhiên cảm thấy đau lòng, ma xui quỷ khiến mà vươn tay ôm người không ngừng ho kia vào lòng, “Ta cho ngươi ấm áp.”

Thân thể trong ngực thật nhỏ bé, ôm có chút không vừa tay, cánh tay gầy cơ hồ chỉ còn da bọc xương che bên môi, gân xanh uốn lượn dưới làn da tái nhợt thoạt nhìn có chút khó coi, Cảnh Thiều không nhịn được nhíu mày, “Sao ngươi lại gầy thành như vậy?”

Không đợi Mộ Hàm Chương trả lời, phòng giam trống trải đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ vụn, hẳn là ngục tốt mang theo chìa khóa đang đi lại. Hơn nửa đêm, nếu không có chuyện mấu chốt thì ngục tốt sẽ không mang theo chìa khóa. Cảnh Thiều lập tức ôm người trong lòng nằm vật xuống thảm cỏ, đem mặt mình chôn trong làn tóc dài của y, lặng lẽ quan sát tình hình ngoài cửa.

Ngục tốt cầm đuốc mang theo hai hắc y nhân phía sau, đến trước phòng giam bọn hắn thì dừng bước, thấy hai người bên trong còn ngủ say liền liếc mắt nhìn nhau. Ngục tốt gõ cửa lao bằng sắt, ngữ khí châm chọc, “Thành Vương điện hạ, hai vị đại nhân Hình bộ đến đây, muốn hỏi một chút.”

“Hoàng thân quốc thích trong ngục không được thẩm vẫn lúc nửa đêm, Vương gia cẩn thận.” Mộ Hàm Chương nằm trong ngực hắn nói nhỏ.

Cảnh Thiều nhíu mày ngồi dậy nhưng không buông người trong lòng ra, thanh âm lạnh lùng nói, “Cẩu nô tài, bổn vương còn muốn ngủ, có việc gì ngày mai hãy nói!”

“Chuyện này không phải do Vương gia,” ngục tốt mở cửa lao cho hai người kia tiến vào, “Vương gia vẫn luôn không chịu nhận tội, chi bằng hôm nay hỏi Vương phi một chút.”

Hắc y nhân đi lại trầm ổn, vừa nhìn đã biết võ công không kém, Cảnh Thiều theo bản năng cảnh giác nguy hiểm nhanh chóng đứng dậy, bảo hộ người nọ ở sau người, “Muốn thẩm vấn bổn vương hay Vương phi đều phải có thủ dụ của phụ hoàng.”

Ngục tốt kia âm hiểm mỉm cười, cũng không nói nhiều mà chờ hai người kia bước vào, xong nhanh chóng lui ra ngoài khóa cửa lao lại, rời đi, hai kẻ kia không nói hai lời mà rút đoản đao trong tay vọt tới.

Ánh lửa hôn ám, đồng tử Cảnh Thiều đột nhiên co lại, nhấc chân đá văng một tên, khom người tránh thoát một đao chính diện, lấy một chọi hai, trong tay lại không có bình khí, ứng phó thế này có chút quá sức.

Mộ Hàm Chương lui trong góc phòng, tránh thêm phiền cho Cảnh Thiều.

Cảnh Thiều đoạt một cây đao, đá kẻ kia đến trên cửa sắt, 'ầm' một tiếng phát ra tiếng chói tai, phản thủ đâm tới ngực kẻ nọ, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cho là hàn khí của binh khí xé gió lao tới, mạnh mẽ xoay người lại đón được một thân thể ấm áp.

“Hàm Chương!” Mí mắt Cảnh Thiều muốn nứt ra nhìn thanh dao găm đâm vào thân thể Mộ Hàm Chương, máu tươi phun ra! Hắn đã mất đi hết thảy, Mộ Hàm Chương là điều còn lại cuối cùng của hắn, bây giờ lại muốn cướp đi, làm sao có thể, làm sao có thể!

“A~” Cảnh Thiều nổi giận gầm lên, hung hăng đá kẻ nọ đến góc tường, lăng không nhảy lên, nặng nề cầm đao trong tay đâm thẳng ngực hắc y nhân, một đao không đủ, lại thêm một đao, mãi đến trước mắt nhuốm màu đỏ tươi.

“Hàm Chương, Hàm Chương, ngươi vì sao...” Cảnh Thiều ôm lấy người nọ đau đớn, y vì thay hắn chắn dao găm, kẻ trượng phu vô trách nhiệm như hắn có đáng gì chứ, quay đầu rống to, “Người đâu! Người đâu!”

“Không...Không!” Cảnh Thiều mạnh mẽ ngồi dậy, hít thở khó khăn.

“Làm sao vậy?” Mộ Hàm Chương tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn sắc mặc Cảnh Thiều không ổn thì lập tức tỉnh táo lại, vươn tay đỡ hắn, “Muỗng Nhỏ, ngươi sao vậy?”

Cảnh Thiều trợn mắt một lúc lâu, chậm rãi quay đầu lại yên lặng nhìn người trước mắt, làn da sáng bóng, bởi mới tỉnh ngủ mà hồng nhuận, xung quanh là trướng mạn ấm áp, dưới thân là giường lớn mềm mại.

“Muỗng Nhỏ...” Mộ Hàm Chương nhìn hắn, vươn tay ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, “Ác mộng sao?”

Thân thể ấm áp bên người mình, chính thức kéo hắn trở về từ cơn ác mộng, Cảnh Thiều chậm rãi vươn tay ôm lấy Vương phi nhà mình, chậm rãi siết chặt, chỉ muốn y hòa vào tận cốt tủy mình.

Mộ Hàm Chương phát hiện hắn đổ mồ hôi lạnh đầy người, không khỏi đau lòng không thôi, vuốt ve sống lưng hắn, “Mơ thấy gì sao?” Lấy tính tình không sợ trời không sợ đất của Vương gia nhà mình, rốt cuộc cái gì có thể dọa hắn thành như vậy?

Cảnh Thiều trầm mặc không chịu mở miệng, chỉ vùi mặt nơi gáy y ấm áp, tham lam hít vào khí tức khô mát.

Mộ Hàm Chương thấy hắn không đáp cũng không chịu buông ra, bất đắc dĩ cười cười, bọn họ đã thành gia cũng hơn mười năm rồi, người này vẫn y hệt một hài tử, liền nói giọng mềm mại, “Mới rồi ta cũng mơ một giấc mơ kì quái, ta mơ thấy chúng ta ở một phòng giam, ngươi còn bắt một con chuột...”

“Quân Thanh!” Cảnh Thiều mạnh mẽ gỡ người trong lòng ra, trừng mắt nhìn y, không đợi người nọ đáp lại đã một tay áp người xuống, hung hăn hôn môi.

Cảnh Trong mơ lúc nãy quá mức chân thật, loại thống khổ sắp mất đi tất cả ấy thiếu chút nữa bao phủ hắn, Cảnh Thiều không nhịn được lần nữa, lần nữa xác nhận - người trước mắt không phải mộng, hắn cùng Quân Thanh đều còn sống, sống tốt, hắn rất chiếu cố Quân Thanh, bọn họ sống cùng nhau rất hạnh phúc.

Cảnh Thiều ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên khóe mắt phiếm hồng.

Chuyện cũ đã thành giấc mộng hoàng lương, có ta thán cũng vô dụng.

Thế gian này có thể có mấy lần được cơ hội quay đầu làm lại? Đợi mất đi người trước mắt mới biết vinh hoa phú quý cũng chỉ là công dã tràng, rồi mới sâu sắc hối hận.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!