Lọc Truyện

Thiên Tài Cuồng Phi

Màn đêm buông xuống Dạ Nhược Ly rời khỏi hội đấu giá, nàng cũng không vội hồi phủ mà lại biến mất vào màn đêm tối như mực. Gió đêm lùa qua mái tóc đen dài của nàng nhẹ nhàng tung bay, Dạ Nhược Ly khẽ vuốt cái đầu hơn ngóc lên của Thanh Long, nhìn về phía chân trời ảm đạm không chút ánh trăng nói: “Thanh Long, hiện thân đi, trước khi về nhà có một số chuyện cần làm.”

“Chủ nhân, người ta đã biết.”

Ánh sáng màu xanh loé lên, Thanh Long hiện nguyên hình đứng trước mặt Dạ Nhược Ly.

Đôi mắt sáng ngời trong bóng tối đặc biệt nổ bật giữa bầu trời mênh mông đầy sao, Dạ Nhược Ly đứng phía sau thân thể Thanh Long, hoá thành một đạo ánh sáng bắn về phương xa, ánh sáng đó ngay lập tức biến mất trong bóng tối. Đêm dài người tĩnh, trong sân có một thị vệ cầm lồng đèn đi ngay qua.

Trong khuê phòng, tấm màn màu trắng nhạt bị gió thổi tung lên lộ ra một dung dạo vô cùng xinh đẹp cao ngạo. Nha hoàn gác đêm không biết đã ngủ gục từ bao giờ, đúng lúc này ngoài cửa sổ có một luồng ánh sáng trắng lướt vào trong phòng, bế Hiên Viên Tinh Nhi lên rồi nhanh chóng biến mất.

Từ đầu đến cuối Hiên Viên tinh Nhi ngủ rất say cũng không vì hành động của người nọ mà tỉnh dậy.

Đem Hiên Viên Tinh Nhi ném lên giường Hiên Viên Bình, Dạ Nhược Ly phủi tay, khoé môi nở nụ cười châm chọc, quay người về phía bóng tối, bên tai truyền đến âm thanh của Thanh Long: “Chủ nhân, người đang làm gì vậy? Sao người ta chẳng hiểu gì cả?”

Thanh Long rất nghi hoặc. vì sao chủ nhân lại di chuyển Hiên Viên Tinh Nhi tới đây? Đối với người đã từng khi dễ chủ nhân trực tiếp giết luôn là được rồi sao lại phải vẽ vời thêm chuyện như thế?

“Ta đang giúp Hiên Viên Bình, không biết hắn sẽ cảm tạ ta như thế nào đây?”

Trong mắt chứa ý lạnh, Dạ Nhược Ly nàng đối với kẻ thù chưa bao giờ mềm lòng, cùng nàng trở thành địch tất nhiên phải chuẩn bị tâm lý đối nghịch với nàng, huống hồ nàng thật sự đang giúp Hiên Viên Bình thèm thuồng Hiên Viên Tinh Nhi đến thế mà ngại miệng lưỡi thế gian nên chậm chạp không xuống tay.

Thanh Long vẫn trừng mắt nhìn, nó chẳng hiểu gì cả, bất quá nó tin tưởng, mặc kệ chủ nhân làm gì thì cũng có lý do của chủ nhân.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Dạ Nhược Ly thả người nhảy lên một lần nữa lại biến mất trong bóng tối, thời gian nàng rời đi ở Bình an vương phủ sóng gió chậm rãi nổi lên…

“Hương nhi, mau châm trà cho bổn vương.” Dạ Nhược Ly rời khỏi đó không lâu, một bóng dáng cao lớn đẩy cửa vào đưa tay cởi y phục hàng ngày hướng về phía ngoài hét lớn một tiếng nhưng kì lạ là chẳng có tiếng trả lời, lông mày bất giác nhíu lên: “Nha hoàn chết tiệt này, chạy đi đâu rồi?”

Miệng khô khó nhịn, Hiên Viên Binh không kêu nữa bước tới trước bàn tự châm trà cho mình, ngửa cổ uống cạn nhưng nước lại không làm giảm được miệng khô ngược lại còn bừng lên ngọn lửa trên người y, thiếu chút nữa đem y đốt sống chết tươi.

Ánh trăng dịu dàng chiếu vào phòng, Hiên Viên Bình đột nhiên phát hiện trên giường y có thêm một nữ nhân.

Trong Bình an vương phủ y có rất nhiều thê thiếp, mỗi lúc y cần y đều đến chỗ ở của thê thiếp, bởi vì y không cho phép bất kì nữ nhân nào ngủ trên giường y, nhưng lúc này trên giường y lại có một nữ nhân.

Yết hầu nhấp nhô cao thấp, Hiên Viên Bình chỉ cảm thấy dục vọng bay thẳng lên óc, y không tự chủ bước về phía nữ nhân kia.

Bởi vì thiếu nữ nằm nghiêng nên ngay từ đầu Hiên Viên Bình không thấy được dung mạo của nàng ta, thẳng đến khi đi vào mới phát hiện là Hiên Viên Tinh Nhi. Nếu là bình thường đoán chừng y có thể khắc chế cảm xúc này nhưng giây phút này y thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo nhưng không thể khống chế bản thân.

Bàn tay không tự giác cởi quần áo, Hiên Viên Bình nuốt nhổ nước miếng thật mạnh, xoay người nằm lên trên vung tay tấm màn liền rơi xuống ngăn cách bên trong.

Lúc nãy Hiên Viên Tinh Nhi ngủ rất say nhưng thời điểm hiện tại nàng ta đột nhiên tỉnh dậy, trợn tròn mắt nhìn Hiên Viên Bình nằm trên người mình, lập tức cả kinh sau đó mới phát hiện trên người không có mảnh vải sợ hãi muốn hô to nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Hiên Viên Bình cũng không dừng lại, mặc dù Hiên Viên Tinh Nhi không phải do y đem về phòng nhưng chuyện này chỉ có một mình y biết, tất nhiên chuyện này tuyệt đối không thể để Bình an vương phi biết.

Nhưng mà lúc này y không còn quan tâm đến lời nói bên ngoài nữa…

Thanh minh, nắng sớm rất ấm, Dạ Nhược Ly ngồi nhàn nhã trên mặt ghế đá bên trong phủ tướng quân, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt còn mang vẻ tuyệt sắc nhưng cũng vạn phần non nớt kia khiến Gia Nhi không khỏi ngây người. Cho dù nhìn hơn mười năm rồi nàng vẫn thấy tiểu thư nhà mình thật sự rất đẹp.

“Chủ nhân, đám người đáng ghét đó lại tới rồi.” Một giọng nói đột ngột vang lên làm Gia Nhi giật nảy mình.

“Được,” Dạ Nhược Ly nhướng mày, phóng mắt nhìn qua trong đó có chứa hàn ý thật mạnh, nàng tất nhiên biết rõ đám người Thanh Long nói tới là ai.

“Gia tộc Bắc Ảnh? Bọn hắn lại đến nữa?”

Chậm rãi đứng dậy không hiểu sao trong lòng Dạ Nhược Ly vô cùng bất an nên cũng quên mất Thanh Long nói chuyện khi có mặt Gia Nhi.

“Gia Nhi, em đưa mẫu thân đi tới chỗ khác đi, nhớ bảo vệ an toàn cho nương ta.” Dạ Nhược Ly lạnh giọng phân phó, nét ngưng trọng ngày càng nặng: “Mặt khác Thanh Long ngươi đi cùng Gia Nhi đi, sau đó bất kể có xảy ra chuyện gì cũng không cho mẫu thân rời phòng nửa bước.”

“Vâng, chủ nhân.”

Ánh sáng màu xanh hiện lên, Thanh Long từ cổ tay Dạ Nhược Ly nhảy qua vai Gia Nhi, cảm giác được sự bất an của chủ nhân nó cũng không lên tiếng làm nũng.

Gia Nhi thấy một con rắn lục nhảy một con rắn lục nhảy lên vai mình lập tức sợ hãi chỉ chỉ vào bả vai, khuôn mặt khổ sở nói: “Tiểu thư con rắn này biết nói chuyện, chẳng lẽ là Huyền thú sao? Nhưng nó chỉ là con rắn nhỏ, lại còn là màu xanh lá cây thật buồn nôn.”

“Gia Nhi nó là thủ hạ của ta, ngươi đem nó đến chỗ mẫu thân ta đi.” Dạ Nhược Ly rút trường kiếm bên hông ra, dừng lại một lúc ngẩng đầu nhìn trời xanh bao la rộng lớn: “Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không thể ra.”

Dứt lời, tay cầm truyền kiếm cũng không quay đầu mà rời đi.

“Nhưng mà tiểu thư…”Gia Nhi long ngóng nhìn bóng lưng Dạ Nhược Ly, cắn cắn môi rồi cất bước chân , âm thanh non nớt của Thanh Long liền truyền tới.

“Không được đi!” Bây giờ âm thanh của Thanh Long khác xưa rất nhiều: “Ta là Huyền thú luôn theo bên cạnh chủ nhân, cho nên trước giờ luôn biết rõ một điều là phục tùng vô điều kiện mọi mệnh lệnh của chủ nhân, cho nên ngươi cũng phải biết rõ mặc kệ chủ nhân sai bảo chuyện chỉ cần hoàn thành là được, không được cãi mệnh lệnh chủ chủ nhân, cho dù chủ nhân là kẻ địch của toàn thiên hạ.”

Thân thể Gia Nhi đột nhiên run lên, khiếp sợ nhìn về con rắn lục, nàng cảm nhận được rất rõ ràng con rắn lục này có tình cảm vô cùng sâu nặng với Dạ Nhược Ly.

“Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, Người là chủ nhân, không có gì là Người không làm được, điều chúng ta có thể làm là bảo vệ thật tốt cho phu nhân.

Đúng vậy trong thâm tâm Thanh Long Dạ Nhược Ly chính là vị thần vạn năng, không có sự việc gì nàng không làm được, không có nguy cơ nào nàng không giải trừ được.

Thả lỏng bàn tay, Gia Nhi thu hồi tầm mắt, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ kiên định: “Ngươi nói không sai, chúng ta nên đi bảo vệ phu nhân, quyết không cho phép kẻ nào làm tổn hại đến phu nhân.”

 

Lúc này ở đại sảnh hộ quốc phủ tướng quân, Bắc Ảnh Thần để hai tay sau lưng, áo trắng phiêu nhiên, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua mấy người trước mặt. Mà trong đó đương nhiên có Bắc Ảnh Đồi và Bắc Ảnh Dương , còn hai người chính là người của gia tộc kia.

“Thiếu chủ, ta cho người cơ hội cuối cùng có nguyện ý theo ta về gia tộc hay không? Nếu người nhất định không chịu đừng trách ta thủ hạ không lưu tình!” Bắc Ảnh Thiên nắm chuôi kiếm trong tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn Bắc Ảnh Thần ra tối hậu thư, y thật cẩn thận quan sát hành động Bắc Ảnh Thần, thanh kiếm trong tay lại rút ra thêm một đoạn nữa.

Từ đầu đến cuối Bắc Ảnh Thần đều trầm mặc không nói, cặp mắt thâm thuý không ai có thể hiểu được lòng hắn đang nghĩ gì.

“Tướng quân…” Lăng đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào bốn người kia, tay cầm kiếm không khỏi siết chặt thể hiện hắn đang khẩn trương đến độ nào.

Những người này là ai? Tại sao lại tới đây? Muốn đưa tường quân đi đâu? Nếu tướng quân đi rồi thì phu nhân và tiểu thư phải làm sao? Mặc dù chỉ ở chung năm năm ngắn ngủi nhưng hắn rất thích phu nhân ôn nhu như nước và tiểu thư xinh đẹp hơn hoa kia.

Bắc Ảnh Thần nắm chặt nắm đấm, thật lâu sâu cũng ra quyết định nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh bá đạo từ phía sau truyền tới.

“Thật đúng là chuyện cười mà, chỉ bằng các ngươi lại muốn đem cha dượng của Dạ Nhược Ly ta đi? Hôm nay trừ phi ta chết, nếu không các ngươi ai cũng đừng hòng chia rẽ gia đình ta!”

“Tiểu Ly nhi, con…” Thân thể Bắc Ảnh Thần run lên, hắn chậm rãi xoay người hướng về phía thiếu nữ, yết hầu nhấp nhô,há hốc miệng không thôi, cuối cùng phát ra tiếng thở dài: “Tiểu Ly nhi, ta không muốn liên luỵ đến con và Hinh nhi.”

Nắng sớm chiếu vào người thiếu nữ, bộ xiêm y trắng như tuyết, bên hông buộc đai lưng màu trắng, tóc đen như mượt lười biếng sau về phía sau vai theo gió giương nhẹ. Thiếu nữ tuyệt sắc như vậy đúng là hiếm thấy, nhưng điều nổi bật nhất chính là ánh mắt ngạo nghễ, xem thường thiên hạ kia.

“Cha dượng, lúc đầu người muốn cùng mẫu thân con yêu thương chăm sóc con, người chính là thân nhân của con, hơn nữa năm năm trước là người đem ta và mẫu thân cứu ra hố lửa, hiện tại năm năm sau đến lượt con bảo vệ người.” Ánh mắt Dạ Nhược Ly dần trở nên nhu hoà,sau đó nhìn về bốn người kia, ánh mắt lại nổi lên một tầng kiên định: “Ta nói rồi, trừ phi ta chết, bằng không các ngươi ai cũng đừng mơ mang cha dượng ta đi!”

Gương mặt của thiếu nữ trước mắt vẫn chưa thoát khỏi nét ngây thơ nhưng con mắt rất có thần, toát ra vẻ kiên định không khỏi làm lung lay ý chí của mọi người.

“Ha ha” Nghe vậy, Bắc Ảnh Đồi lập tức ngửa cổ cười to, nụ cười kia tràn ngập sự mỉa mai, phảng phất như Dạ Nhược Ly đang kể một câu chuyện cười vậy: “Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai? Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám nói chuyện này với lão phu? Nếu ngươi đã muốn chết như thế, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”

Bàn tay toả ra hào quang màu vàng, Bắc Ảnh Đồi nhanh chóng đánh về phía Dạ Nhược Ly, hắn có thể tưởng tượng ra thiếu nữ này nát như tương như thế nào.

“Tiểu Ly nhi, coi chừng!”

Sắc mặt Bắc Ảnh Thần trắng bệch, giờ phút này, hắn cũng không kịp suy nghĩ đến cái gì chỉ vội vàng ôm Dạ Nhược Ly vào lòng rồi xoay lưng mình về phía Bắc Ảnh Đồi.

“Thiếu chủ!”

Bắc Ảnh Đồi và Bắc Ảnh Dương cả kinh, không ai có thể ngờ Bắc Ảnh Thần lại làm như thế, nhưng mà quyền cước đã tung ra không thể thu hồi lại được nữa.

“Cha dượng, con nói rồi mà, về sau con sẽ bảo vệ người.” Dạ Nhược Ly nắm chặt nắm đấm, chậm rãi ngẩng đầu, bàn tay dùng sức đẩy về phía trước, Bắc ảnh Thần lập tức bị đẩy ra, Bắc Ảnh Thần đang kinh ngạc vì sao Dạ Nhược Ly lại có khí lực lớn như thế thì nắm đấm của Bắc Ảnh Đồi đã trùng trùng điệp điệp tiến tới sau lưng Dạ Nhược Ly.

“Phốc!”

Phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt Dạ Nhược Ly tái nhợt, nàng lau lau dưới khoé miệng quay người lại, nở nụ cười trào phúng: “Công kích của ngươi chỉ có uy lực như vậy thôi sao?”

Kỳ thật trước khi tới đây Dạ Nhược Ly đã nuốt một viên đan dược tăng cường phòng ngự, nếu không một quyền kia đánh xuống không chết thì cũng bị trọng thương. Vừa rồi nếu không chắc chắn nàng cũng sẽ không dùng thân thể để đỡ một đòn như vậy.

“Cái gì? Điều này sao có thể?” Bắc Ảnh Đồi lùi lại mấy bước, gương mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.

Tuy không tung ra hết sức lực nhưng cũng được năm phần, thế nhưng nàng ta chỉ phun ra một ngụm máu?

“Xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi!” Bắc Ảnh Đồi nở nụ cười lạnh,con ngươi tản ra tia âm lãnh rợn người: “Bất quá cuối cùng thì ngươi cũng phải chết! Nhớ kĩ nếu có kiếp sau ngàn vạn lần đừng có đối địch với lão phu, nếu không kết cục lại lặp lại lần nữa đấy!”

“Khục khục” Dạ Nhược Ly ho khan hai tiếng, nhổ ngụm máu ra lau lau miệng mới nhìn vào Bắc Ảnh Đồi, thần sắc thuỷ chung không đổi, bất kể thực lực nàng như thế nào chỉ việc nguy hiểm gần kề mà không hoảng loạn làm những người khác có chút tán thưởng.

“Lại là hai lão đầu nhà các ngươi, các ngươi còn nhớ không vậy, lão tử đã cảnh cáo các ngươi rồi, đừng có tới đây quấy rối nữa, con mẹ các ngươi không nghe lời lão tử nói sao? Thực sự con mẹ nó coi thường Huyền thú trong rừng rậm Huyền thú? Hôm nay lão tử không hảo hảo dạy dỗ các ngươi mới được!”

Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ phía sau truyền tới, mọi người đều ngẩn ngơ nhìn liền thấy hai nam nhân mặc hắc y bước vào.

Người vừa nói là một nam nhân có thân hình thô kệch, nam nhân kia đang tràn đầy phẫn nộ tiến tới, bất ngờ bên cạnh có mộ cánh tay vươn ra, nắm lấy nam nhân kia thật chặt: “Ngũ đệ, đừng xúc động!”

Một bộ áo đen che kín cả người còn lại, che luôn cả những biểu hiện trên mặt hắn, Huyền Báo buông tay Huyền Ưng ra, đôi mắt nhìn về phía hai ngươi kia nói: “Các ngươi là người của gia tộc kia?”

Nghe những lời ấy, lão giả tóc bạc đứng bên trái giương giương con mắt, nhàn nhạt lướt qua Huyền Ưng: “Chắc hẳn các ngươi chính là Huyền thú ở rừng rậm Huyền thú Thú Vương? Từ lúc nào mà Huyền thú bắt đầu quản việc bên ngoài vậy? Lão phu khuyên nhị vị một câu không nên quản việc không đâu cũng đừng quản quá nhiều, nếu không cho dù là hoàng thú của các ngươi tới cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.”

Huyền Báo cười khổ một tiếng, Dạ Nhược Ly chưa bao giờ nói với bọn hắn phải đối mặt với cường địch như vậy, ngoài gia tộc Bắc Ảnh còn có một gia tộc hỗ trợ kia nữa.

“Huyền Báo,” Dạ Nhược Ly khẽ chau mày, trầm tư trong giây lát, từ trong nhẫn Huyền Linh lấy ra một bình sứ ném về phía Huyền Báo, nói: “Không chắc chắn là phải ba năm, lần trước các ngươi đã giúp ta đây là đồ ta đáp ứng với ngươi, thực lực của các ngươi không có cách nào chống lại được bốn người kia, các ngươi vẫn là nên rời khỏi nơi này.”

Đón lấy bình ngọc Huyền Báo ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly không thể ngờ rằng trong giây phút này nàng ta lại có quyết định như vậy.

Huyền Ưng cũng vô cùng khiếp sợ sau đó nhanh chóng khôi phục tâm trạng, bước nhanh tới phía trước đứng ngăn trước mặt Dạ Nhược Ly: “Từ trước đến giờ lão tử là người trọng lời hứa, đã đáp ứng ba năm thì nhất định có thể bảo vệ tốt cho ngươi trong ba năm, nếu thấy nguy hiểm liền bỏ chạy truyền đến rừng rậm Huyền thú lão tử lấy gì để quản lý thuộc hạ đây?”

“Ngũ đệ…”Huyền Báo nao nao, đã đạt được đan dược thương thế của hắn có thể chữa khỏi rồi, cũng không cần phải xem vào cuộc chiến này, nhưng….

“Ngũ đệ nói không sai, Huyền thú chúng ta khác biệt với con người là vì chúng ta đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn, cho dù có trả giá bằng tính mạng cũng sẽ không huỷ.”

Dạ Nhược Ly nở nụ cười vui mừng, hai tên Huyền thú này không làm nàng thất vọng, nhưng mà lần này nàng không nắm chắc cơ hội có thể thoát thân cho nên hành động vừa rồi không hề có ý thăm dò. Cho dù Dạ Nhược Ly nàng không phải là người tốt nhưng cũng không muốn làm liên luỵ người vô tội.

“Hừ, nếu các ngươi muốn chết lão phu có thể đưa tiễn các ngươi một đoạn đường!” Bắc Ảnh Đồi hừ lạnh một tiếng, một tầng hào quang màu vàng lại bao phủ nắm đấm, ngay sau đó mấy người khác cũng xuất ra binh khí bao vậy huynh đệ Huyền Báo. Bởi vì Huyền Báo và Huyền Ưng thuộc về rừng rậm Huyền thú nên bọn hắn cũng không cần phải cố kị điều gì.

“Lục trưởng lão, hai Huyền thú này chúng ta sẽ đối phó, ngươi hãy giáo huấn xú nha đầu càn quấy kia thật mạnh tay vào, nhớ kĩ lưu lại một mạng là được.” Bắc Ảnh Dương ép hai thú về phía sau, hướng về phía Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Đồi phân phó một tiếng.

Cười âm hiểm, Bắc Ảnh Đồi bước về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt xoẹt qua hàn ý: “Xú nha đầu, lão phu sẽ cho ngươi biết đắc tội với lão phu sẽ có kết cục như thế nào!”

“Tiểu Ly nhi!”

Nội tâm Bắc Ảnh Thần đau xót, nhanh chân chạy về phía Dạ Nhược Ly nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn Bắc Ảnh Đồi.

“Oanh!”

Nắm đấm uy lực bay tới lồng ngực Dạ Nhược Ly, lập tức thân thể nàng như diều đứt dây, bay ra ngoài đụng vào góc tường thật mạnh rồi một dòng máu trào ra ở dưới thân thể nàng, nở ra một đoá huyết hoa xinh đẹp.

Lần này không phải là nàng không né mà căn bản là né không kịp. Thực lực, quả nhiên là thực lực chưa đủ mạnh, nếu như nàng có thực lực của kiếp trước sao có thể bị ức hiếp như thế này?

“Tiểu Ly nhi!”

“Tiểu thư!”

Bắc Ảnh Thần và Lăng đồng thời hô to, chợt thấy Bắc Ảnh Đồi đang đến gần Dạ Nhược Ly, thần sắc Bắc Ảnh Thần biến đổi: “Dừng tay! Ta theo các ngươi trở về nhưng không được phép tổn thương nàng nữa,nếu không ta không ngại vĩnh viễn không về nơi đó nữa!”

Bước chân đột ngột dừng lại, Bắc Ảnh Đồi lạnh lùng nhìn Dạ Nhược Ly, không khỏi nở nụ cười mỉa mai, một chưởng kia của mình chắc chắn đã lấy nửa mạng nàng ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!