Đòn đánh này rất hung ác, còn mang theo cả tiếng phá không dữ dội.
Cùng lúc này một thứ mùi ghê tởm xộc lên, trong móng tay có độc, Diệp Phàm không cứng đầu cứng cổ xông lên, mà nhanh chóng lùi về phía sau.
Tiếp đó anh lắc cánh tay, một vài kim bạc xuất hiện trong tay, rồi bắn thẳng về phía Hoa Bà Bà.
“Vèo vèo!”
Đòn tấn công của Hoa Bà Bà bị chặn lại, chiếc áo choàng lớn màu đỏ của bà ta cuộn lại, đánh bật những cây kim châm sang một bên.
“Thằng nhãi, phá hỏng việc lớn của tao, mày nhất định phải chết!”
Vẻ mặt Hoa Bà Bà vô cùng dữ tợn, bà ta vung tay áo, mấy con bọ cạp đỏ bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Theo sau là những con rết màu đỏ cũng bay ra theo từ tay áo còn lại.
Cánh tay Diêp Phàm vừa động, con dao Long Lân sáng bóng nằm gọn trong tay anh, và được anh quay tròn tạo ra một tấm chắn kiên cố.
Cho dù là bọ cạp hay rết đều bị chém sạch, nhưng vẫn còn một chút dịch thể bắn lên quần áo Diệp Phàm.
Mùi hôi thối bốc lên, lại còn có cả mùi tanh của máu, Diệp Phàm cau chặt mày, hỏi: “Bà dùng máu người nuôi mấy thứ này hả?”
“Ha ha ha...”
“Không sai, tuổi còn trẻ mà cũng biết nhiều gớm nhỉ, những cục cưng này đều là do tao nhiều lần lẻn vào nhà xác thu thập được, không dễ dàng gì...”
Hoa Bà Bà đắc ý, nhưng tức thì thay đổi sắc mặt, trở nên hung ác: “Thế mà mày lại dám giết hết những cục cưng của tao, tao phải bắt sống mày mang về nuôi độc!”
“Hừ, vậy thì còn phải xem ai là người chết trước!”
Diệp Phàm hô lớn một tiếng, con dao Long Lân bay về phía Hoa Bà Bà, còn anh cũng theo sát ngay phía sau.
Hoa Bà Bà không hề sợ hãi, thủ đoạn bà ta có thừa, Diệp Phàm chọn đánh cận chiến, chẳng khác nào tự tìm tới chỗ chết!
“Phù!”
Một làn khói đỏ từ trong tay áo bay ra, mang theo cả mùi tanh nồng bắn vào người Diệp Phàm.
Hai mẹ con Hạ Sương Nhi đứng một bên đã bị doạ sợ đến nỗi không nói lên lời, thậm chí còn không dám cử động.
Diệp Phàm giữ nguyên tốc độ vượt qua màn khói đỏ, chỉ trong chốc lát anh liền cảm nhận được độc tính trong làn khói này, Diệp Phàm lập tức sử dụng tâm pháp Bổ Thiên Quyết bịt kín miệng, mũi và tai, tiếp tục xông về phía Hoa Bà Bà.
Hoa Bà Bà gian xảo cười nói: “Lại dám vượt qua, đồ súc sinh vô tri, đây là độc được tao pha chế từ túi mật của chín loại động vật có độc mà thành, sau khi sấy khô nghiền thành bột mịn, độc này mạnh tới mức có thể giết chết cả một con bò trong giây lát...”
Bà ta cho rằng Diệp Phàm ngu muội, lại dám vượt qua màn sương độc này của bà ta, vì ngay cả bà ta nếu không có thuốc giải độc, cũng không dám tới gần thứ độc này.
Diệp Phàm không nói gì, vừa xông tới, liền dồn sức đập thật mạnh vào vai Hoa Bà Bà.
Hoa Bà Bà không hoảng loạn, rút ra một cây gậy mang theo bên mình, vung gậy lên hung hăng đập thẳng vào chân Diệp Phàm.
“Hừ!”
Tay khẽ cử động, con dao Long Lân phóng tới, nhắm thẳng vào ấn đường của Hoa Bà Bà.
Không còn cách nào khác, Hoa Bà Bà chỉ có thể rút cây gậy lại, chặn đứng con dao Long Lân đang phóng tới giữa trời không.
Còn Diệp Phàm vẫn giữ nguyên tư thế, đế giày đạp mạnh lên vai Hoa Bà Bà, một bóng người bị đá bay ra ngoài.
“Bịch!”, Hoa Bà Bà ngã cái rầm xuống đất, miệng phun ra máu.
“Vẫn còn cao ngạo lắm, nhưng đã trúng độc của tao rồi, thì mày cũng chẳng còn ngang ngược được mấy phút nữa đâu!”
Hoa Bà Bà cay cú, cả người rã rời, sau khi hứng trọn cú đạp vừa rồi của Diệp Phàm.
“Hừ, vậy còn phải xem xem là ai còn sống...”
Diệp Phàm nhảy vọt lên giống như con thỏ bật nhảy khỏi mặt đất, tay cầm Long Lân lại đâm về phía Hoa Bà Bà một lần nữa.
“Đáng chết!”
Hoa Bà Bà hét lên một tiếng, hai tay vung lên, nào bọ cạp nào rết và cả loại độc chưa rõ tên phóng ào ào về phía Diệp Phàm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Long Lân vừa ánh lên, liền tạo thành một vòng tròn, những thứ bay tới đều bị cắt vụn thành bốn năm mảnh.
“A!”, Hoa Bà Bà vô cùng đau xót khi chứng kiến cảnh tượng này.
Khó khăn lắm mới được những thứ này, thậm chí bà ta còn phải lén vào nhà xác trong bệnh viện để lấy trộm máu người chết về nuôi bọn chúng.
Nhưng bây giờ lại bị giết sạch, thử hỏi bà ta làm sao không đau lòng cho được?
“Đi chết đi cho tao...”
Hoa Bà Bà mau chóng lùi về phía sau, cùng lúc ba ta lại nâng cánh tay lên, một con rắn đỏ uốn mình phóng ra, bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Con rắn lao ra với tốc độc cực nhanh, Diệp Phàm giật mình, phóng kim châm ra, Long Lân đang chặn giết những con bọ cạp và rết kia cũng bay tới..
Diệp Phàm nghi rằng Hoa Bà Bà này chính là cái tổ nuôi độc, không biết trong tay áo bà ta còn có bao nhiêu con vật có độc như vậy.
“Vèo!”
Kim châm phóng trúng con rắn nhỏ, nhưng con rắn cũng đã bò lên người anh, há to miệng cắn Diệp Phàm.
Diệp Phàm không còn lựa chọn nào, chỉ có thể nhanh chóng vươn tay bóp chặt vào vị trí bảy tấc trên người con rắn.
Con rắn trong chốc lát liền quay đầu lại, cắn vào ngón tay của Diệp Phàm.
“Phụt!”
Cùng với âm thanh đó, máu trong tay Diệp Phàm cũng bắn ra tứ tung, con rắn màu đỏ bị anh bóp chết.
Nhưng lúc này anh cũng phải hít một hơi, đầu cảm thấy choáng vang.
Anh đã bị trúng độc trong lúc bóp chết con rắn.
Trong khi anh loạng choạng, Hoa Bà Bà đã bắt lấy cơ hội, các loại con vật có độc cùng lúc phi về phía Diệp Phàm, thậm chí trong số đố còn có cả con bọ ngựa.
Trong lúc Diệp Phàm tự cắn vào đầu lưỡi để lấy lại tỉnh táo, thì những con vật này cũng đã ập tới mặt, Long Lân lại quay tròn chặn hết bọn chúng lại.
Hoa Bà Bà rất giỏi, nhất là trong việc sử dụng độc dược, buộc Diệp Phàm phải cực kỳ nghiêm túc.
Thế nhưng, tâm pháp Bổ Thiên Quyết của anh không hề sợ độc rắn này, anh có thể tự mình ép chỗ độc này ra ngoài.
Thấy Diệp Phàm như vậy, Hoa Bà Bà liền thay đổi kế sách, chuyện quan trọng nhất của bà ta là Hạ Sương Nhi, cho nên bà ta xông lên, định bắt cô ta đi luôn.
“A...không được...”
Nhìn thấy Hoa Bà Bà xông tới, Hạ Sương Nhi liền hét toáng lên.
“Sương Nhi đi cùng với tôi, tôi sẽ cho cô cả đời vinh hoa phú quý...”
Những âm thanh sắc lạnh vang lên từ miệng Hoa Bà Bà, rồi bà ta chìa đôi bàn tay như vỏ cây khô của mình ra. Diệp Phàm lại cắn mạnh vào đầu lưỡi, lần này đã tỉnh táo hơn nhiều, anh lần tay về phía lưng.
Một cây súng lục màu đen xuất hiện trong tay anh, anh nhắm trúng tim bà ta mà bắn.
“Phằng!”
Trong lúc anh bóp cò, tóc gáy bà ta dựng đứng, cảm nhận được cái chết đang cận kề bà ta vội vàng dùng hết sức né qua một bên.
Thế nhưng viên đạn vẫn bắn trúng vào cơ thể của bà ta, song lại chỉ trúng xương sống, chứ cách xa tim.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!