Sau khi hoàn thành các công đoạn chỉnh sửa, Quý Mễ Thất vui vẻ hài lòng chạy ngay ra ngoài chỗ Phong Diệm Minh đang ngồi chờ. Anh ta buồn chán đọc tin tức trên điện thoại nên rất nhanh phát hiện tiếng bước chân đang tiến về phía mình. Nhìn thấy Quý Mễ Thất đang cười hạnh phúc, anh ta liền biết mình đã quyết định đúng. Ôm lấy Quý Mễ Thất đứng lên, cùng lúc đó đoàn người cũng đã ra ngoài sảnh. Phong Diệm Minh nhìn Hạ Tố Vy cảm kích.
- Cảm ơn cô.
- Đừng cảm ơn tôi sớm thế. Khi nào nhìn thấy thành quả, anh cảm ơn tôi cũng không muộn.
Hạ Tố Vy chút hàm ý trêu ghẹo nói với Phong Diệm Minh. Anh ta cũng biết phải làm sao chỉ đành cười cười mà gật đầu. Không khí đang vui vẻ, Hạ Tố Vy nhìn thấy bóng hình quen thuộc thì nhìn mọi người chào.
- Công việc cũng đã hoàn thành, tôi xin phép đi trước.
Sau đó, cô cúi đầu rồi nhanh chóng đi ra cửa để mọi người ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Hạ Tố Vy vừa mới đi ra cửa thì đã thấy 4 người 1 lớn 3 bé thì liền cười tươi rồi ngồi xuống giang tay chờ đón. 3 đứa nhỏ vừa nhìn thấy mẹ liền nhào vào trong vòng tay của cô.
- Mommy.
- Mấy đứa đi học về rồi. Hôm nay có vui không? _ Cô vui vẻ ôm các nhóc vào lòng.
- Có ạ. _ 3 đứa đồng thanh.
- Mommy, mẹ xong việc chưa? _ Nhị bảo không rời khỏi vòng tay cô mà cười nói.
- Mẹ xong việc rồi. Chờ một chút, mẹ lấy túi sách rồi chúng ta cùng đi ha.
Lúc Hạ Tố Vy vừa đứng lên thì liền đụng nhóm người của Phong Diệm Minh và Quý Mễ Thất. Phong Diêm Minh lần đầu nhìn thấy đám nhỏ, lại nhìn thấy cậu nhóc thì không thể rời mắt. Quả thật như lời Trạch Phỉ nói, thằng bé giống y hệt Tề Bạch lúc còn nhỏ. Không giấu nổi ngạc nhiên, Phong Diệm Minh nhìn Trạch Phỉ như muốn ám chỉ, bây giờ tôi tin cậu nói mấy đứa nhóc này chắc chắn là con của Tề Bạch rồi. Quý Mễ Thất không tiếp xúc với Tề Bạch lúc nhỏ nhưng ngay cả cô nàng nhìn cũng biết thằng bé chính là phiên bản nhỏ của Tề Bạch, vậy mà Hạ Tố Vy nhìn lại không biết. Hay là nói cô đang trốn tránh quá khứ.
Mạc Dung Giai và Diêu Phương Hoa không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy 2 cô nhóc dễ thương thì không chịu nổi muốn ôm nựng tụi nhỏ.
- Trời ơi! Đáng yêu quá, dễ thương quá đi. Mấy nhóc ở đâu ra vậy nè?
Sự nhiệt tình thái quá của Mạc Dung Giai và Diêu Phương Hoa khiến tụi nhỏ hơi sợ mà núp phía sau lưng mẹ. Nhưng khi thấy Tề Bạch thì lại hơi lo ngại chuyện gì gì mà nói nhỏ với nhau rồi lon ton đi đến trước mặt anh.
- Cháu chào chú Bạch, hôm nay chú cũng tới cửa hàng của mẹ con ạ?
- Ừ, hôm nay chú có việc nên đến gặp mẹ con. _ Tề Bạch ngồi xuống nhẹ nhàng trả lời tụi nhỏ.
- Chẳng lẽ…chú kết hôn sao?
Mấy nhóc khi hỏi câu này liền xụ mặt, Phong Diệm Minh cố nhịn cười nhưng không được mà phát ra mấy tiếng. Hóa ra không phải Tề Bạch theo đuổi một mình, xem ra còn được mấy nhóc tì trợ lực đem mẹ đi bán. Bọn nhóc nghe thấy có người đang cười liền quay sang nhìn người đó. Bị nhìn Phong Diệm Minh liền hắng giọng một cái rồi mới nói.
- Chào các cháu, chú là Phong Diệm Minh, là bạn của chú Bạch mấy đứa. Mấy đứa cứ gọi chú là chú Minh là được.
- Dạ, tụi con chào chú. _ Bọn nhỏ lễ phép chào.
- Thật ra thì chú mới là chú rể. Đây là vợ sắp cưới của chú.
Phong Diệm Minh giới thiệu Quý Mễ Thất cho bọn nhỏ biết, cũng tiện thể giải thích cho tụi nhỏ hiểu.
- Chú Bạch của các cháu chỉ là phụ rể của chú thôi.
Nghe Phong Diệm Minh giải thích, bọn nhỏ mới thở phào. Hóa ra chú Bạch của bọn chúng chưa có kết hôn, chỉ là giúp người ta làm phụ rể mà thôi. Xong thì mới vui vẻ trở lại mà nắm lấy tay của Tề Bạch.
- Chú Bạch, lát nữa chú có bận gì không? _ Nhị bảo bên trái nói.
- Lát nữa tụi con, mommy và Vân a di đi ăn cơm rồi đi chơi. Chú đi cùng tụi con nha. _ Tam bảo bên phải tiếp lời.
- Nhưng mà bọn cô cũng định đi ăn rồi. Chú Bạch cũng đi, chắc phải hẹn lần sau rồi. _ Quý Mễ Thất hơi cúi người.
Bọn nhỏ nghe xong thì liền xụ mặt, vốn định nhân cơ hội để mẹ và chú Bạch ở bên cạnh nhau vậy mà lại không thành công. Hạ Tố Vy hình như hiểu được đám nhóc tinh nghịch nhà mình đang nghĩ gì thì liền chống nạnh cảnh cáo nhìn đám nhỏ.
- Nhị bảo, Tam bảo
2 đứa nhỏ nhận được lời cảnh cáo liền sợ mà núp sau Tề Bạch. Anh thấy tụi nhỏ dựa dẫm vào mình thì cười hạnh phúc. Xem ra anh rất được tụi nhỏ tin tưởng, có cảm giác giống như một người cha che chở cho con gái vậy. Nhìn thấy cảnh này, Quý Mễ Thất liền thì thầm nói nhỏ với Phong Diệm Minh.
- Tề tổng hóa ra anh ấy cũng biết cười sao? Em cứ tưởng mặt anh ấy bị liệt chứ.
- Khi gặp được người con gái của đời mình, thì cho dù có lạnh lùng đến đâu cũng sẽ mỉm cười vì mọi hành động nhỏ của cô ấy mà thôi. Chẳng phải lúc trước em cũng nói mặt anh bị liệt sao? _ Khi nói những lời này Phong Diêm Minh ôm lấy Quý Mễ Thất.
- Nhưng ít nhất mặt anh còn có biểu cảm còn anh ấy thì không. Mặt lúc nào cũng giống như ai thiếu tiền anh ấy mà không trả ấy.
Quý Mễ Thất nói câu đó như chọc trúng huyệt cười của Phong Diệm Minh làm anh ta không nhịn được nhưng vẫn cố gắng nén cười để không cười lớn.
Trạch Phỉ nhìn dáng vẻ buồn bã tủi thân của tụi nhỏ mà cảm thấy thương, liền mon men đến gần 2 đứa nhỏ đứng cạnh Tề Bạch ngồi xuống mà chào hỏi.
- Xin chào, hôm trước chúng ta có gặp nhau rồi. Chú là Trạch Phỉ, cũng là phụ rể cho chú Minh giống chú Bạch của mấy đứa. Gọi chú là chú Phỉ là được.
- Dạ chào chú. _ 2 đứa nhỏ vẫn xụ mặt mà chào.
- Không phải mấy đứa cùng mẹ đi ăn sao? Bọn chú cũng vậy hay là cùng đi ăn chung cho vui.
Trạch Phỉ nêu ra ý kiến mà bọn nhỏ vừa nghe xong liền sáng rỡ mà nhìn về Hạ Tố Vy hỏi.
- Ý hay đó. Vậy được không mommy?
- Chuyện này…
Hạ Tố Vy cảm thấy khó xử. Cô không muốn làm bọn nhỏ thất vọng nhưng nếu cô đi ăn cùng với khách hàng thì cô sợ sẽ có một vài lời đồn không hay, như vậy không chỉ ảnh hưởng đến cô còn ảnh hưởng đến cửa hàng. Thôi vậy, dù sao bọn nhỏ cũng chỉ muốn gặp Tề Bạch thôi mà anh còn ở cạnh nhà cô nữa thì ăn lúc nào mà chẳng được, vậy sẽ tốt hơn là để người ngoài bắt gặp rồi đồn đại. Đang định mở miệng từ chối thì một người khác đã lên tiếng trước.
- Không được, a di đã đặt nhà hàng rồi. Chỉ đủ cho 5 người chúng ta mà thôi. Không thể mời thêm được đâu.
Vân Tưởng Tuyết biết lý do mà Hạ Tố Vy cứ chần chừ mãi không trả lời, lại hiểu cô không muốn làm tụi nhỏ thất vọng. Thôi thì để cô làm người xấu vậy.
Trạch Phỉ vừa nghe được một giọng nói khá quen liền quay sang nhìn thì quả nhiên là cô nàng. Mà Vân Tưởng Tuyết vừa đảo mắt thì ngạc nhiên nhìn người đàn ông mà cô nàng không muốn gặp lại nhất. Vừa hét lên vừa chỉ tay vào Trạch Phỉ.
- A…Sao anh lại ở đây?
Mà Trạch Phỉ chỉ cười rồi đưa tay lên chào.
- Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Nghe vậy thì Vân Tưởng Tuyết như nghẹn trong họng không đáp lại được lời nào. Nhưng mà Hạ Tố Vy và Tề Bạch thì khá ngạc nhiên khi 2 người này biết nhau.
- Tiểu Tuyết, cậu biết anh ta sao?
- Tớ có gặp anh ta một lần nhưng sao anh ta lại ở đây? _ Vân Tưởng Tuyết trả lời nhanh để đổi chủ đề nếu cứ để Hạ Tố Vy hỏi thì sẽ lộ chuyện Tề Bạch là cha tụi nhỏ mất.
- Anh ta là khách hàng của tớ. Hôm nay đến để thử áo.
- À!
Bên Tề Bạch và Trạch Phỉ.
- Cậu biết cô ta sao?
- Tớ gặp cô ta một lần ở quán bar. Lúc đó cô ta bị bọn người có ý đồ xấu tiếp cận nên tiện thể giúp một chút. _ Trạch Phỉ kể lại ngắn gọn.
- Cậu gặp vào lúc nào?
- Ngay cái hôm mà cậu nói Hứa Hạo Nam đã về và đang tiếp cận thiết kế Hạ.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!