Lọc Truyện
Nhưng cùng ngày hôm đó tin tức Phương Thục Linh cố ý bôi đen danh dự của người khác bị truy tố đã oanh tạc mạng tinh tế của đế quốc. Tiểu thư Phương gia, hòn ngọc quý còn đợi đem bán ra kiếm chát của Phương gia cứ thế bị đem ra làm trò cười cho người đế quốc mua vui.

"Rút đơn truy tố? Nằm mơ đi!"

Người bên kia vừa nói xong đã bị mẹ Hoắc lạnh giọng mỉa mai: "Con dâu bà đang có thai mà dám cả gan ở trước mặt nó khiêu khích. Lỡ nó xảy ra chuyện ai đền cho bà!!?"

"Chị họ..."

"Bớt nói nhảm!"

Mẹ Hoắc không muốn nhiều lời với đối phương liền nói: "Đợi con trai tôi về các người đi tìm nó."

Nói xong bà lạnh lùng treo máy.

Con thỏ nhỏ Bạch Kỷ ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống sữa, đôi mắt cong cong nhìn mẹ Hoắc.

"Con đó, lần sau có gặp mấy thành phần này thì tránh xa nhiều chút sẽ không thiệt đâu."

Mẹ Hoắc mới đó còn hùng hổ đối diện với con dâu đã xẹp lép. Bạch Kỷ nghe lời nhu thuận gật đầu.

Ở bên kia Phương gia không ăn được quả ngọt từ mẹ Hoắc không biết nghĩ gì lại đánh chủ ý lên người Phương Hoài, người đã gả cho Hoắc Thâm hai tháng trước.

"Chuyện dòng chính Hoắc gia cháu không nói được."



"Mày..."

"Cháu cúp máy đây."

Phương Hoài dập máy xong thì nghĩ nghĩ, lại gọi cho mẹ mình: "Mẹ..."

"Mẹ biết rồi, con đừng lo. An tâm ở bên đó đi, mặc kệ bọn họ. Họ chẳng làm gì mẹ được đâu."

Mẹ Phương cười trấn an hắn.

Bà lo nhất là tương lai của hắn, nhưng người đã yên bề gia thất, chỗ dựa cũng lớn, bà đã yên tâm rồi. Nhiều năm như vậy bà đã không sợ Phương Chính nữa.

Không nói được Phương Hoài, Phương gia liền để đứa con gái là chị họ của Phương Thục Linh ở trong miệng cô ta là đang bí mật hẹn hò với Hoắc đại tổng tài ở Mộc tinh cố gắng. Quả thật Phương gia có đánh chủ ý lên Hoắc Mạt, nhưng một chút quả ngon đều không ăn được chứ đừng nói là lên làm bà chủ Hoắc gia. Cô ta không những không chạm được đến người Hoắc Mạt còn bị hắn tính kế ném cho một gả đàn ông bụng phệ vừa già vừa xấu. Vậy mà hắn còn tỏ vẻ cô ta chẳng thiệt, bởi vì gả kia cũng có tiền.

Cứ như vậy Phương gia đầu nào cũng không thể câu thông quả thật là gấp chết rồi. Mặc dù tội danh của Phương Thục Linh nhìn nhỏ như con muỗi nhưng chỉ cần mọi chuyện được định đoạt thì trên tư lịch của cô ta sẽ đính kèm một vết nhơ, ảnh hưởng cực lớn đến tương lai. Mà hiện tại chỉ vì chuyện này khả năng Phương Thục Linh sau đó muốn gả đi cũng sẽ rất khó khăn còn bị cười nhạo một phen. Danh dự của Phương gia cũng bị ảnh hưởng.

Xùy! Phương gia thì có cái mợ gì là danh dự.

Kết quả là khi họ chỉ lo danh dự, Hoắc gia lại tuyên bố không muốn hợp tác với Phương gia trên thương trường nữa. Những hạng mục đã rồi thì không nói, những hạn mục đợi hợp tác thì xem như ngâm nước luôn. Hơn nữa, với ý tứ của Hoắc Mạt, trong thời gian hắn làm gia chủ thì đừng hòng Phương gia kiếm được chút gì ngon từ họ.

Hoắc Mạt có thể làm gia chủ bao nhiêu năm? Năm nay hắn mới có hai mươi tám, làm tròn thành ba mươi luôn đi. Hắn còn có thể làm gia chủ ít nhất là mười năm. Mười năm, Phương gia mất đi con thuyền này xem như rớt xuống hạng trung lưu của đế đô.

Bởi vì sức ảnh hưởng của Hoắc gia lớn, muốn Phương gia rớt đài thật ra không khó chứ đừng nói Phương gia đã sớm lụi tàn.

"Mẹ không trách con chứ?"

Miệng hắn hỏi như vậy nhưng thật ra không hề để ý chút nào. Cho dù mẹ hắn có nói trách hắn thì chưa chắc hắn đã đổi ý.

"Con hỏi thừa quá."

Mẹ Hoắc lườm hắn một cái.

Hoắc đại tổng tài đã xa cách con thỏ nhà mình bảy ngày tỏ vẻ không tiếp thu ánh mắt của mẹ mình, đứng dậy ôm con thỏ đi mất.

"Con cẩn thận một chút đi!"

Mẹ Hoắc với theo nhắc nhở.



"Mẹ nghĩ gì vậy chứ!"

Hoắc đại tổng tài tỏ vẻ mẹ hắn lo nghĩ nhiều. Không biết mẹ Hoắc ở phía sau trừng mắt nhìn bóng lưng xa dần của hắn, một bộ bởi vì con nên mẹ mới suy nghĩ nhiều.

Cũng không thể trách bà được, ai biểu Hoắc đại tổng tài tinh lực dồi dào chi.

Rốt cuộc Hoắc đại tổng tài cũng không có làm gì con thỏ đang bụng mang dạ chửa của hắn. Chỉ là ôm con thỏ thủ thỉ cả đêm, nói mấy chuyện tâm tình sến lụa thôi.

Bởi vì tình huống của con thỏ quá đặc biệt nên họ đoán rằng cậu có thể sinh sớm hơn thời gian dự sinh bình thường của nhân loại.

Mà quả thật, đến tháng thứ bảy trung tuần giữa tháng thai nhi đã có dấu hiệu thành thục, muốn ra ngoài rồi. Họ dự đoán đến đầu tháng thứ tám đứa nhỏ sẽ đi ra. Từ đây đến lúc đó còn có mười ngày, Hoắc gia đã muốn dọn nhà vào bệnh viện ở. Như vậy vừa tiện chăm sóc, cũng tránh tai nạn không nên có. Ai biết lại có tên điên nào mưu đồ muốn hãm hại con thỏ của hắn nữa đâu.

Mặc dù ở bệnh viện nhưng cũng thoải mái như ở nhà thôi. Phòng bệnh rộng rãi, xa hoa như khách sạn năm sao. Không khí đầy đủ, môi trường an tĩnh. Nếu có gì bất tiện chính là Hoắc đại tổng tài phải dời thư phòng đến đây vì tiện chăm sóc cậu. Nhưng cùng là không đến công ty, ở đâu cũng như nhau cả thôi.

Hoắc đại tổng tài có thể vừa sờ bụng con thỏ vừa họp video với cao tầng Hoắc thị được mà.

Cạch.

Cửa phòng bệnh mở ra, Kỷ Chiêu bước vào với một nồi cà mên.

"Con ra ngoài họp tiếp."

Hoắc Mạt đứng dậy nhường chỗ cho ba Kỷ, mở cửa đi đến phòng nhỏ bên cạnh.

"Gì vậy ba?"

Con thỏ ôm cái bụng đã lớn như quả dưa hấu ba ký tò mò nhìn cà mên trong tay Kỷ Chiêu.

"Canh ngó sen con thích."

"Wow!"

Con thỏ vui vẻ đến nheo nheo mắt.

Kỷ Chiêu trông mà cười theo.

Hai ba con nhìn như hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện.

"Con nghĩ đứa nhỏ là thỏ hay sói?"

Ba chuột thăm dò.

"Thỏ đi ạ."

Con thỏ ngập ngùng rồi nói.

"Sao vậy?"

Ba chuột ghé mắt: "Con sói không được sao?"

"Cha nó muốn thỏ."

Con thỏ cười ngốc nghếch.

Ai biết cậu vừa nói xong tiểu tử trong bụng đã đạp cậu một cái như kháng nghị.

"..."

"..."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!