Lọc Truyện

Tình yêu bí mật

Chương 37: Cả đời (Kết thúc)

/// đây///

Người đàn ông bắn vào trong, xương của Kha Uyển đã rã rời rồi, cô nằm trên giường thở hổn hển vì mệt.

Lưu Sùng Sơn rút dương vật thô to của ông ta ra, môi âm hộ mở rộng không thể đóng lại ngay được. Tinh dịch đặc sệt chảy ra, ông nhìn chằm chằm vào da thịt mềm mại màu đỏ và nói: “Con mẹ nó, anh thật sự có thể bắn tinh.”

Kha Uyển vẫn còn chìm trong khoái cảm và chưa khôi phục lại nên cô không nghe được người đàn ông kia đang nói cái gì.

Lưu Sùng Sơn đến nằm bên cạnh cô, bàn tay không thành thật chạm vào cô nhưng cô không có phản ứng gì.

Kha Uyển vẫn còn đang choáng váng vì lần bắn vừa rồi, nhưng gì người đàn ông kia nói thật quá xấu hổ khiến cô không chịu đựng được.

Lưu Sùng Sơn im lặng ôm lấy cô gái, ông yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Tám tháng trôi qua, bụng của Kha Uyển đã to thêm một vòng, cô phải cố gắng đỡ cái bụng thì mới có thể đi bình thường được. Cô có cảm giác trong bụng mình không chỉ có một đứa nhỏ. Cô hỏi thầy thuốc, thầy thuốc nói: “Tôi bắt mạch thì thật sự chỉ có một đứa bé thôi.”

Kha Uyển vẫn cố chấp cho rằng trong bụng cô có hai đứa con trai. Cô nói với người đàn ông kia, ông tỏ vẻ tin tưởng và còn chán ghét nói: “Mỗi ngày đều bắn vào mà, anh thấy hai đứa là còn ít đấy.”

Cô biết ngay người đàn ông này sẽ không nói lời nào nghe xuôi tai được mà, cô tức giận trừng mắt nhìn ông.

Đầu mùa thu, thời tiết ôn hòa, rốt cuộc Kha Uyển cũng sinh rồi. Người đàn ông kia gọi bốn bà đỡ tới, tất cả đều là người có kinh nghiệm lâu năm nên việc sinh đẻ rất thuận lợi. Không ngoài dự đoán, cô sinh được một cặp song sinh, một trai và một gái.

/// đây/// Lưu Sùng Sơn nghe được tiếng khóc của đứa trẻ thì vội vàng đá văng cửa rồi xông vào. Cô gái nằm trên giường đang rất yếu, ông bước nhanh tới và ngồi xổm trên giường, ông nắm lấy tay cô rồi lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”

“Em không sao cả, chỉ buồn ngủ chút thôi.” Kha Uyển cố gắng không ngủ là vì chờ ông đi vào phòng, bây giờ ông đã ngồi đây thì cô yên tâm rồi.

“Ngủ đi, anh trông cho em.” Lưu Sùng Sơn vỗ về cô gái.

“Đại soái, ông có muốn xem đứa bé không?” Bà mụ đưa đứa bé đến trước mặt Lưu Sùng Sơn.

“Ôm đi trước đi, lát nữa tôi sẽ xem sau.” Lưu Sùng Sơn đặt tất cả lực chú ý vào cô gái rồi nên còn tâm trạng đâu để xem đứa bé ra sao nữa.

Các bà mụ ôm hai đứa trẻ ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Mồ hôi vẫn lấm tấm trên má cô gái, Lưu Sùng Sơn dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô.

Những vất vả của cô, ông đều đã ghi nhớ lại rồi, sau này ông sẽ càng quý trọng cô nhiều hơn thế nữa.

Kha Uyển ngủ hết khoảng mười giờ, chờ đến khi cô tỉnh dậy thì thấy người đàn ông đã ngủ gục bên cạnh cô rồi.

Lúc cô động đậy thì ông cũng ngồi dậy.

“Em tỉnh rồi!” Lưu Sùng Sơn vui vẻ ngồi vào đầu giường.

“Em hơi khát.” Kha Uyển nói.

Lưu Sùng Sơn nhanh chóng rót một chén nước rồi nhét gối đầu vào sau lưng để cô ngồi dậy. Sau đó ông đưa cái chén đến bên miệng cô: “Uống đi.”

Kha Uyển uống “Ùng ục” xong một hơi, người đàn ông lại rót thêm mấy chén nữa cô mới hết khát.

Ngày hôm qua khi cô bắt đầu sinh thì Lưu Sùng Sơn đã cảm thấy bồn chồn. Ông chưa từng sinh con nên không thể biết được nỗi đau khi sinh nở. Sau khi trải qua ngày hôm qua, ông quyết định sẽ dành cả đời để bảo vệ cô gái này.

Thân thể Kha Uyển vẫn còn rất yếu, cô lại lên giường nằm nghỉ. Lúc này ông cũng đi đến nằm bên cạnh cô.

“Anh sao vậy?” Kha Uyển cảm giác người đàn ông này có gì đó kì lạ.

“Anh thấy anh yêu em chết mất thôi.” Lưu Sùng Sơn nói ra cảm xúc thật sự của bản thân mình. Nhưng khi những lời này lọt vào tai Kha Uyển thì cô cảm giác người đàn ông này thật thiển cận.

“Anh bị sốt à?” Kha Uyển cười nói.

“Không hề, anh rất nghiêm túc, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh em thôi.” Vẻ mặt Lưu Sùng Sơn nghiêm túc.

“Bây giờ không phải chúng ta đang ở cùng một chỗ đấy à?” Thấy ông như vậy, Kha Uyển cũng thấy hơi rung động.

“Anh nói cả đời ấy.” Lưu Sùng Sơn ôm chặt cô gái.

“Cả đời à? Thật là lâu quá nha.” Nghe lời thổ lộ của ông, cảm xúc của Kha Uyển cũng bắt đầu dâng trào. /// đây///

“Em sợ dài ư? Không được! Em không thể như thế được, kiếp sau chúng ta cũng phải ở bên nhau.” Lưu Sùng Sơn nói ra lời thề son sắt.

“Được, không chê dài.” Kha Uyển nằm trong lồng ngực của ông, tay cô không cẩn thận đụng phải đáy quần ông.

Vậy mà lại cương lên rồi, trong nháy mắt tất cả tình cảm vừa rồi tiêu tan. Cô trở mình xem thường: “Bây giờ mà anh còn cương được.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!