Lọc Truyện

Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1

Ô tô chạy qua hơn nửa thành phố, chạy tới khu Thiết Thụ, mấy chiếc xe tải chở bộ đội vũ trang tiến vào khu vực này, sau đó bắt đầu giao chiến quyết liệt với vài thế lực phi pháp. Nhưng việc này không liên quan tới tổ Trình Cẩm, họ chỉ có thể nghe thấy tiếng súng, thấy được ánh lửa, sau đó cái gì cũng không còn vì đang rời xa hiện trường.

“… Sao chỉ có thế?” Tiểu An cực kỳ thất vọng, cô còn tưởng có thể nhìn thấy hiện trường phim hành động chứ.

Dương Tư Mịch nhìn bên ngoài rồi nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm cười, lắc đầu, “Không được, bây giờ không thể tới.”

Bộ Hoan nói, “Rốt cuộc gọi chúng ta tới làm gì, để chúng ta ở lại khách sạn ngủ không tốt hơn hả.”

Diệp Lai nói, “Quan trọng là tham gia, cục trưởng Ngũ có lẽ cho rằng như thế này là đã cho chúng ta tham gia rồi.”

Mấy chục phút sau, tiếng súng cuối cùng cũng dừng, từng chiếc xe tù áp tải phạm nhân chạy ngang qua xe của tổ đặc án, một chiếc xe cảnh sát hú còi to dừng lại bên cạnh xe họ, Ngũ Nghiêu Thiên bước xuống xe, tâm trạng hắn xem ra không tệ, “Đêm nay rất thuận lợi, chúng ta hoàn toàn thắng lợi.”

Trình Cẩm nói, “Lô hàng kia cũng tìm được rồi?”

Ngũ Nghiêu Thiên đối mặt với Trình Cẩm, “Đang điều tra.”

Trình Cẩm gật đầu, “Vậy chúc các anh may mắn. Đúng rồi, có thể cho chúng tôi mượn chiếc xe này không? Nếu chuyện sắp giải quyết xong, có lẽ chúng tôi cũng sắp phải về, trước khi về chúng tôi muốn đi ngắm cảnh đêm Mộc Luân.”

“Đương nhiên, không thành vấn đề. Nhưng tôi có thể cho mấy người mượn một chiếc khác sang hơn.” Ngũ Nghiêu Thiên bảo người gọi điện thoại, rất nhanh liền có người lái một chiếc xe có rèm che phiên bản dài tới.

Bộ Hoan huýt sáo, nhảy xuống xe đi qua giở trò với chiếc limousine kia.

Trình Cẩm cũng không từ chối, dẫn mọi người lên xe.

Tiểu An bắt đầu kiểm tra biển số xe trên máy tính, “Là xe của Thiên Lại Ngu Nhạc thành, chuyên dùng để đón khách quý.”

“Lão đại, anh mau nhìn kìa!” Diệp Lai hô lên.

Trình Cẩm phát hiện có ánh sánh rực rỡ chiếu vào xe, hướng ra ngoài cửa sổ xem xét, nơi xe họ đến, cây cối bên đường quấn đèn màu lấp lóe, ánh đèn đường không ngừng biến ảo cũng sáng lên, những dải đèn này vốn chỉ có thể bật vào ngày lễ lớn.

Tiểu An ấn mở một email mới nhận được, màn hình laptop hiện lên một tấm bản đồ, hàng trên cùng viết “Thiên Lại Ngu Nhạc thành mời ngài hạ cố đến chơi”, Tiểu An xoay màn hình cho những người khác nhìn.

Bộ Hoan lại huýt sáo, “Cách nghênh đón rất long trọng nha! Anh nghĩ chỉ cần chạy theo hướng đèn màu sáng lên là được.”

Du Đạc nói, “Em cảm thấy không thành vấn đề, dù sao chúng ta có đủ thời gian, lượn thêm mấy vòng trong thành phố cũng chẳng sao.”

Nhưng mà cuối cùng vẫn không lượn mấy vòng trong thành phố, bọn họ càng lúc càng chạy tới gần khu trung tâm sầm uất, Thiên Lại Ngu Nhạc ở ngay cuối đường.

Ngón tay Tiểu An còn đang nhảy múa trên bàn phím, “Ảnh chụp chiếc xe này của chúng ta đã bị phát tán lên mạng, cư dân mạng nói chúng ta đang đi trên đường Thất Thải.”

Du Đạc nói, “Thật ra đống đèn này không phải bảy màu…” Cậu bắt đầu phổ cập kiến thức cho những người khác.

Sau khi vào Thiên Lại Ngu Nhạc thành, Trình Cẩm cho mọi người tự do hoạt động, anh và Dương Tư Mịch đi ra ngoài.

Bộ Hoan nói, “Chúng ta rốt cuộc tới đây làm gì? Tham quan sòng bạc?”

Diệp Lai nói, “Đi chơi lại không cần tiền…”

Có nhân viên phục vụ và bảo vệ đi tới, đám Bộ Hoan bắt đầu đề phòng.

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói với Tiểu An và Du Đạc, “Mời ngài và cô đây trình thẻ căn cước.”

“…”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch được người dẫn vào thang máy, sau đó lên tầng cao nhất, tầng này rất yên tĩnh đồng thời không bật đèn, chỉ có thể mượn ánh đèn lờ mờ bên ngoài mới thấy nguyên tầng này không có vách ngăn nào, cũng không đặt bao nhiêu đồ, có vẻ trống rỗng, trước cửa sổ thủy tinh chạm sàn có mấy chiếc ghế sofa, có một người ngồi trên một chiếc ghế, hắn đưa lưng về phía đám Trình Cẩm, mặt hướng về cửa sổ nhìn thành phố ở bên ngoài.

“Không phải hai người nói muốn ngắm cảnh đêm trước khi rời Mộc Luân sao, đây chính là nơi tốt nhất để ngắm cảnh đêm.”

Trình Cẩm cười nói, “Cảm ơn ông chủ Lại.”

Thành phố Mộc Luân về đêm đèn đuốc sáng rực, chấm chấm ánh đèn lan đến tận chân trời, giống như thành phố phồn hoa hưng thịnh này chưa từng có góc tối.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ngồi xuống một chiếc ghế sofa khác, ánh sáng quá mờ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường viền một bên mặt Lại Vũ.

Dương Tư Mịch nói, “Quả nhiên là anh, anh thật nhàm chán.”

Lại Vũ cười nói, “Làm sao lại vậy, tôi cảm thấy rất thú vị.”

Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm, hắn chính là Kính Tử.”

Lại Vũ lắc đầu, “Không, Kính Tử đã chết, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.”

Dương Tư Mịch nói, “Sau đó thì sao? Anh lại định tạo một thân phận mới chơi đùa?”

Lại Vũ nhún vai, “Ai biết được.”

Trình Cẩm nói, “Đêm hôm qua gọi điện thoại cho tôi là anh?”

Lại Vũ cười nói, “Cậu biết không, cuộc đua của các cậu quá đặc sắc, tôi đặc biệt lưu lại một bản.”

Trình Cẩm nghĩ một chút rồi nói, “Không, anh không có, hôm qua anh cũng ở gần đó, anh không nhìn thấy qua video mà là thấy bằng mắt mình.”

Lại Vũ cười to, “Được rồi, tôi thừa nhận. Đúng, rất nhiều người phàn nàn với tôi đám người ngoài các cậu quá xấu, ha ha, nếu các cậu tới lăn lộn trong giới xã hội đen, khẳng định là tốt nhất. Thế nào, Dương, muốn ở lại không?”

Dương Tư Mịch không để ý tới hắn.

Lại Vũ cười nói, “Xấu quá vậy, đáp một câu cũng không muốn à? Cũng đúng, năm đó đã không chịu ở lại, bây giờ chắc chắn càng không chịu nhỉ? Đáng giận nhất chính là rõ ràng cậu mới là loại người vĩnh viễn cô độc, sao lại tìm được người vừa ý thế?”

Trình Cẩm nói, “Đó là vì ông chủ Lại đã cưới thành phố Mộc Luân, những người khác không lọt nổi mắt xanh của anh.”

Lại Vũ thấp giọng cười hồi lâu, “Vậy à… Thú vị…”

Trình Cẩm nói, “Có thể nói cho chúng tôi lô ma túy kia đã đi đâu không?”

Lại Vũ kinh ngạc nói, “Các cậu không cho rằng tôi đen ăn đen thật chứ?”

Trình Cẩm nói, “Lẽ nào không phải? Anh ghét nhất là buôn bán ma túy, người buôn bán ma túy ở thành phố Mộc Luân đều không có kết cục tốt, lần này cũng không ngoại lệ, mà còn huyên náo vô cùng lớn.”

Lại Vũ thừa nhận, “Không sai, tôi ghét ma túy, lần này là bọn họ làm ăn lớn quá, cậu xem người tham gia quá nhiều, dù là tôi cũng không cách nào làm được thần không biết quỷ không hay, càng đừng nói là thiên y vô phùng. Chẳng qua tại sao các cậu lại tới đây, chỉ vì vụ án ma túy này hay còn nhiệm vụ đặc biệt khác?”

Dương Tư Mịch nói, “Vì các anh giữa ban ngày ban mặt quay phim bắn nhau ngoài đường, không phải kiêu căng bình thường.”

Lại Vũ nói, “Việc này à, tôi nói tôi không dễ ra tay mà, nhiều người như vậy, tôi lập tức cho bọn họ mất tích sẽ làm lòng người bàng hoàng, nên chỉ đành để bọn họ tự hao tổn nội bộ.”

Trình Cẩm hơi đau đầu, tại sao anh phải ngồi đây nghe hai người họ thảo luận giết người như thế nào?

Dương Tư Mịch liếc nhìn Trình Cẩm, sau đó nói, “Anh không thể trực tiếp bày tỏ cho bọn họ biết anh ghét ma túy? Dám buôn ma túy thì giết bất luận tội?”

Lại Vũ suy nghĩ, nói, “Không thể. Đều là người làm ăn, tôi làm gì có lý do chỉ kỳ thị một loại?”

Dương Tư Mịch nói, “À.”

Trình Cẩm im lặng, kỳ thị? Làm lãnh đạo không thể kỳ thị nghề nghiệp của người đi theo…

“Ông chủ Lại, lần này anh không ra mặt hòa giải, họ sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ không ảnh hưởng uy vọng của anh?”

Lại Vũ nói, “Vậy hết cách rồi, tôi nói với họ vì họ bắn nhau giữa ban ngày gây phiền phức cho tôi, tôi bị người tới từ Bắc Kinh giám sát, tạm thời không thể lộ mặt.”

“…” Trình Cẩm xoa trán, “Người tới từ Bắc Kinh là chỉ chúng tôi? Cảm ơn anh giúp chúng tôi ngày càng nổi tiếng.”

Lại Vũ nhếch miệng cười, lộ ra răng trắng, “Đừng khách sáo.”

Dương Tư Mịch nói, “Sau này anh phải cẩn thận, đừng rơi vào tay tôi.”

Lại Vũ ho khan hai tiếng, “Đến mức đó sao…” Hắn thấy vết thương cũ ở cái chân từng bị gãy tái phát rồi.

Trình Cẩm cười vỗ tay Dương Tư Mịch, bị Dương Tư Mịch lật tay nắm lấy. Trình Cẩm nói, “Ma túy đâu? Rốt cuộc là đi đâu?”

Lại Vũ nói, “Điểm cuối cùng của hệ thống thoát nước thành phố Mộc Luân là sông Mộc Luân.”

Trình Cẩm cười nói, “Tốt, vấn đề cuối cùng, anh cộng tác với cục trưởng Ngũ Nghiêu Thiên?”

Lại Vũ cười to nói, “Không phải, bọn tôi là tình địch…” Sau đó hắn dùng giọng rất phiến tình rất giả dối nói, “Tôi yêu thành phố này, anh ta cũng yêu, cứ thế đấy.”

Trình Cẩm cười nói, “Có vài người chính là có thể khiến lời nói thật nghe rất giống nói dối.”

Lại Vũ cừng đờ, sau đó cười nói, “Hai cậu đúng là một đôi trời sinh, một người thích uy hiếp đe dọa, một người am hiểu châm chọc khiêu khích.”

Trình Cẩm cười nói, “Đó vẫn chưa phải việc chúng tôi am hiểu nhất.”

Dương Tư Mịch nói, “Thật ra tôi nói đều là việc tôi muốn làm, tôi chưa từng nói đùa.”

Lại Vũ hắng giọng, “… Được rồi, thật ra tôi đang nói đùa.”

///

Diệp Lai nhìn một chồng phỉnh trước mặt họ, “Chúng ta sẽ không bị xem là nhận hối lộ chứ?”

Tiểu An nói, “Tự bọn họ muốn đặt xuống, với lại chúng ta đâu có cầm về, em quay phim lại rồi nên dù bọn họ muốn vu hại chúng ta cũng không thành công đâu.”

Du Đạc cũng nói, “Em nhớ được từng người ở đây, bọn họ đều là nhân chứng cho chúng ta.”

Diệp Lai nghiêm túc nói, “Thật ra chị tùy tiện nói vậy thôi, thật đó.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xuống lầu, “Mọi người chuẩn bị về luôn hay thế nào?”

Hàn Bân nói, “Vẫn nên về thôi, nơi thế này sau này được nghỉ hãy đến.”

Những người khác cũng không có ý kiến.

Ngày hôm sau, Ngũ Nghiêu Thiên thế mà báo với Trình Cẩm đã tìm được lô ma túy kia, sẽ tiêu hủy trong ngày.

Trễ hơn chút nữa, Ngũ Nghiêu Thiên đón họ tới hiện trường tiêu hủy ma túy, nơi này bố trí khá long trọng, vì bọn họ chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

Ngũ Nghiêu Thiên mời Trình Cẩm chủ trì nghi thức đốt lửa, Trình Cẩm từ chối.

Lúc mấy bao bột trắng lớn lụi tàn theo lửa, đèn flash nhấp nháy không ngừng, không ít người lệ nóng doanh tròng…

Diệp Lai nói, “Những diễn viên quần chúng này có cần có kinh nghiệm đến thế không?”

Bộ Hoan cười nói, “Là đèn flash quá chói mắt.”

Du Đạc nói, “Bất luận thế nào, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Trên máy bay bay về Bắc Kinh, “Biết đống bột trắng kia mua ở đâu không?” Tiểu An mở video cho họ xem.

Chiếc xe nát Ngũ Nghiêu Thiên lái dừng ở chợ thực phẩm, sau đó hắn đi vào một cửa hàng bán lương thực, một lát sau nhân viên cửa hàng giúp hắn bưng mấy bao để lên xe, chữ trên bao có thể thấy rất rõ – Bột Mì Thụy Tuyết, Sự Lựa Chọn Tốt Nhất Của Bạn.

“Đúng là hàng tốt giá rẻ…”

Diệp Lai ngồi đối diện Trình Cẩm xem tạp chí, Dương Tư Mịch nói, “Cho tôi nhìn trang bìa một chút.”

Diệp Lai đưa cuốn tạp chí cho Dương Tư Mịch, trên trang bìa là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng dấp rất có hương vị, nụ cười cũng rất rạng rỡ, Diệp Lai nói, “Đây chính là bạch mã vương tử Khưu Phổ trong lòng các cô gái Mộc Luân.”

Dương Tư Mịch nói, “Tôi chưa từng thấy Khưu Phổ, tôi chỉ biết hắn chính là Lại Vũ.”

Mọi người quay đầu nhìn Dương Tư Mịch còn đang xem trang bìa tạp chí…
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!