Lâm Thành Nhân hài lòng nhìn thành quả mà mình đã làm ra, Vũ Huy
ngồi bên cạnh âm thầm tặc lưỡi, không hổ danh là người lãnh đạo trời sinh,
có thể trấn an toàn bộ công ty chỉ với vài ba câu.
Người khác có thể không biết nhưng anh biết, ở thời điểm Lâm Thành
Nhân quyết định chuyển sang ngành trang sức, toàn bộ tập đoàn Khánh An
đã rơi vào khủng hoảng, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng, liều
mạng làm việc, thậm chí có rất nhiều người đến tết cũng không trở về nhà.
Mặc dù đãi ngộ cùng với mức lương khi tăng ca ở tập đoàn Khánh An đều rất
cao, nhưng ngày lễ lớn trong năm như thế này, có rất nhiều người tình nguyện muốn nghỉ không cần tiền.
Lâm Thành Nhân thông qua cấp trên truyền lời cho cấp dưới, việc đưa mẫu trang sức mới ra thị trường sẽ được nghỉ ba ngày. Thật nhiều phúc lợi tốt đẹp. Lập tức trấn an được lòng người. Lần này sợ rằng toàn bộ tập đoàn Khánh An sẽ càng vì anh ta mà bán mạng.
Vũ Huy bĩu môi một cái, mặt tràn đầy ghen tị.
Sau khi kết thúc cuộc họp, hai người cùng đi thang máy lên tầng 33. "Thế nào? Có hài lòng không? Hẳn là tôi xứng với bản thiết kế của anh chứ."
Vũ Huy nhíu mày: "Dĩ nhiên rồi. Tôi tin vào mắt nhìn người của tôi, anh là ứng cử viên tốt nhất để hợp tác, không ai sánh nổi."
Lâm Thành Nhân cười, không thể phủ nhận.
Hai người đều được mệnh danh là thiên tài trong lĩnh vực riêng của mình, một người nổi bật về thành tích kinh doanh, người còn lại thì có thiên phú bẩm sinh về mảng thiết kế, hai người cùng nhau hợp lực, tăng thêm sức mạnh.
"Có điều, tôi thật sự kì vọng rằng khi lô trang sức đầu tiên được đưa ra thị trường nó sẽ tạo ra một khung cảnh chấn động" Vũ Huy nói với đôi mắt sáng rực.
Lâm Thành Nhân cầm ly nước lên, uống một ngụm: "Tôi cũng rất mong chờ."
"Đúng rồi, cô gái lần trước mà tôi nói với anh, cô ấy đã thành công bước vào trận chung kết. Tôi nghĩ anh sẽ không hoài nghi về khả năng của cô ấy nữa."
Lâm Thành Nhân nhíu mày: "Anh cố ý bồi dưỡng cô ấy sao?”
qua."
"Đương nhiên, một nhà thiết kế giỏi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ
Anh ta nhìn Lâm Thành Nhân một cái: "Anh chắc không quên chuyện mình phải đi xem trận thi đấu chứ."
Lâm Thành Nhân gật đầu: "Chẳng qua bây giờ tôi bỗng nhiên muốn gặp cô nữ sinh này trước. Tôi rất muốn biết, cô ta là người phụ nữ như thế nào, mà lại khiến anh thay đổi cách nhìn như vậy."
Vũ Huy cười: "Tôi sớm biết anh sẽ nói như vậy." Anh ta lấy điện thoại di động ra, lật mở một bản tài liệu, đưa cho Lâm Thành Nhân.
"Tôi ngược lại muốn nhìn xem dáng dấp của cô gái này trông xinh đẹp như thế nào ..."
Lâm Thành Nhân nhận lấy điện thoại di động, khoảnh khắc anh nhìn thấy tấm hình trên tài liệu anh bỗng bị sửng sốt trong giây lát.
Lưu Họa Y?
Người phụ nữ mà Vũ Huy nói lại là Lưu Họa Y? .
Anh ngước nhìn bộ dạng và vẻ mặt đang hưng phấn của Vũ Huy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Những bản thiết kế mà anh đã nhìn thấy trước đây đều là do Lưu Họa Y tự tay làm? Rốt cuộc là còn cất giấu bao nhiêu bí mật mà anh không biết?
Từ tranh sơn dầu, rồi đến piano bây giờ lại đến bản thiết kế, không có lần nào là anh không được nghe từ miệng người khác?.
Lâm Thành Nhân nổi giận, có rất nhiều điều ở trên người Lưu Họa Y mà anh không biết.
Người phụ nữ đáng ghét này. Lại trốn anh đi tham gia cuộc thi của những nhà thiết kế.
Anh giống như kẻ ngốc vậy bị cô lừa gạt mà chẳng hay biết gì.
"Làm sao vậy?"
Vũ Huy thấy sắc mặt của Lâm Thành Nhân không đúng lắm. Lẽ nào anh ta biết Lưu Họa Y?
Lâm Thành Nhân hung ác trừng mắt, lạnh giọng hỏi: "Anh biết bao nhiêu về cô ấy?"
Vũ Huy lắc đầu một cái: "Tôi biết không nhiều lắm, trừ bản thiết kế ra thì không có thứ gì khác xuất hiện."
"Vậy thì tốt. Vũ Huy, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, điều mà người phụ nữ này giỏi nhất chính là quyến rũ đàn ông. Sau đó sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được thứ mà cô ta muốn.
Vũ Huy nhếch môi: "Cái gì?"
"Hai người có quen nhau sao?
Lâm Thành Nhân nhếch miệng một cái: "Không chỉ biết, mà còn rất quen."
Anh đột nhiên cười một tiếng, giống như một gốc cây mạn đà la nở rực giữa chốn địa ngục, làm lay động lòng người.
Lưu Họa Y, nếu cô dám trốn tôi tham gia vào cuộc thi, vậy tôi sẽ phá hủy toàn bộ hi vọng của cô.
Tôi muốn cô cùng rơi xuống vực thẳm của địa ngục với tôi, để cô không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng.
"Vũ Huy, tôi hi vọng anh giữ bí mật về chuyện của cô ta, không được để cho bất kỳ ai biết, kể cả cô ta."
Lâm Thành Nhân quay đầu nói.
Vũ Huy gật đầu.
"Vậy bản thiết kế của cô ấy thì sao?"
"Tôi tự có dự định riêng" Giọng anh trầm hẳn đi.
Vũ Huy gật đầu, theo bản năng, anh ta cho rằng có thể hai người đã xảy
ra mâu thuẫn gì đó, nhưng chắc Lâm Thành Nhân sẽ không vứt bỏ một nhân
tài như vậy. Suy cho cùng đúng như chính lời anh ta nói, anh ta là một doanh
nhân, tất cả đều lấy lợi ích làm đầu, không phải sao?
Nhưng trong lòng anh vẫn có chút lo lắng.
Lưu Họa Y ở nhà cả ngày, trong đầu cô không ngừng hiện lên khoảnh
khắc Lâm Thành Nhân quàng khăn cho cô.
Sự dịu dàng trong mi mắt của anh, lại làm cho cô cảm thấy thân thuộc
như vậy.
Cô lắc đầu một cái, lấy hai tay che đôi má đang nóng ran.
Lưu Họa Y. Mày nên tỉnh táo một chút. Mày đang nghĩ gì vậy.
Sự dịu dàng của anh ta chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, nó cơ bản
không đáng để mày nhớ. Mày đã quên những gì anh ta đã làm với tài năng
của mày sao.
Mày không nên suy nghĩ bậy bạ.
Anh ta là hạng người gì mày còn không biết hay sao? Tại sao còn muốn
ôm hy vọng với anh ta.
Trong lòng Lưu Họa Y dường như xuất hiện hai nhân vật phản diện, một
người để cho cô tận hưởng hơi ấm còn dư lại trong khoảnh khắc chốc lát đó,
một người thì lại để cô lý trí ra một chút.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!