Lăng quốc Thiên nhắm mắt cảm nhận bàn tay mềm mại của Trương Tú Anh vuốt ve cơ thể mình. Đây là lần đầu tiên cô chủ động trước.
Cô vuốt ve cơ bụng săn chắc của anh, đường nhân ngư của anh, môi cô dán lên từng chút trên Cơ thể anh.Vật to lớn của anh sớm đã căng cứng, theo từng động tác mơn trớn của cô. Cô như con yêu tinh nhỏ đang trêu đùa anh, khiến anh ngứa ngáy không thôi. Lăng Quốc Thiên lật người, đè Trương Tú Anh xuống giường, tới lượt làn môi anh mơn trớn trên từng tấc da thịt cô. Đầu lưỡi anh dừng lại trên bầu ngực cô.
“Chỗ này đầy hơn một chút rồi.” Anh thích thú.
“Anh chị em béo” Trương Tú Anh nũng nịu.
“Không phải là em béo, mà là anh nuôi em tốt.” Lăng Quốc Thiên khẽ cắn bầu ngực Trương Tú Anh, khiến cô khẽ rên lên một tiếng. Bàn tay như con rắn nước của anh sớm đã chu du tới nơi ẩm ướt của cô.
Từ từ anh tiến vào cơ thể cô, Trương Tú Anh cũng đã sớm quen với sự xâm nhập của anh. Hai người cứ như vậy triền miên suốt một đêm.
“Buổi sáng, Trương Tú Anh thức dậy ngạc nhiên thấy Lăng quốc Thiên vẫn ở bên cạnh mình. Mọi khi giờ này anh đã dậy và đi làm rồi. Cô cựa mình định đánh thức anh thì đã ai đó vòng tay ôm chặt.
“Vợ ơi, anh ốm rồi lấy giúp anh thuốc trong ngăn bàn bên trái” Lăng Quốc Thiên vẫn nhắm mắt, nũng nịu với Trương Tú Anh. Từ ngày hai người gặp lại, từ vợ ơi bị anh lạm dụng quá đáng, bất kỳ khi nào ở nhà dù không có việc gì trên môi anh vẫn luôn luôn ngâm nga vợ ơi, vợ ơi.
Trương Tú Anh giật mình, sờ trán anh, không thấy nóng. Nhưng anh nói anh bị ốm, cô bèn lật đật mở ngăn kéo lấy thuốc cho anh.
Trong ngăn kéo không hề có thuốc, chỉ có một tấm thiệp và một chiếc hộp nhung tinh xảo. Trên tấm thiệp có dòng chữ viết tay Hãy đọc tôi là nét chữ cứng cáp của Lăng Quốc Thiên. Trương Tú Anh mở tấm thiệp.
Dòng chữ bên trong khiến trái tim cô run rẩy: Marry me!
Một vòng tay mạnh mẽ ôm ngang eo cô từ phía sau.Anh đã dậy từ lúc nào. Luồn tay qua người cô anh cầm lấy chiếc hộp nhung, xoay người cô đối diện với anh sau đó anh từ từ quỳ xuống trước mặt cô. Mở chiếc hộp nói từng từ:
“Lấy anh nhé! Anh yêu em” anh lấy chiếc nhẫn ra cầm trên tay. - Là một chiếc nhẫn kim cương hết sức tinh xảo.Anh ngước lên nhìn cô hồi hộp chờ đợi cô đưa bàn tay ra. Tim anh đập thình thịch theo tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường. Cô vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mím môi. Anh vẫn tiếp tục chờ đợi, có chút thấp thỏm.
“Anh cầu hôn em sao lại chẳng có nến và hoa và rượu thế này?” Cô quay mặt dằn dỗi.
Lăng Quốc Thiên tưởng cô giận thật liền thanh minh.
“Là Tiểu Mỹ nói em thích những điều giản dị, nếu em muốn cầu hôn có nến có hoa có rượu anh sẽ chuẩn bị ngay” Lăng quốc Thiên sốt sắng đứng dậy.
Trương Tú Anh nhìn điệu bộ cuống quýt của anh trong lòng khẽ cười, đưa tay ra.
“em còn chưa nói hết mà. Người ta cầu hôn thì cần rượu cần hoa, em thì chỉ cần anh thôi. Em đồng ý”
Lăng Quốc Thiên vui sướng lồng nhẫn vào ngón tay áp út của cô anh bế bổng cố lên xoay một vòng. Cô ôm cổ lấy cỔ anh, anh ôm eo cô hai người mắt đối mắt nhìn nhau không chớp.Anh thì thầm, đầy xúc động.
“Cảm ơn em! Cảm ơn em đã tới bên đời anh! Cảm ơn em đã đồng ý lấy anh. Nhờ có em, anh mới hiểu được thế nào là tình yêu. Nhờ có em anh mới học được cách yêu một người là như thế nào. Trong cuộc đời anh điều khiến anh hạnh phúc nhất là được yêu em. Điều khiến anh tự hào nhất là được em yêu. Tú Anh! Anh yêu em!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!