Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Khoảnh khắc Quý Ninh ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều làm cho cô có một cảm giác rất kỳ lạ.

Đột nhiên cô rất muốn khóc, như thể đã mong chờ từ lâu và cuối cùng cũng vui đến phát khóc.

Vũ Tiểu Kiều ngơ khác không nhúc nhích để mặc cho Quý Ninh ôm mình thật chặt.

“Tiểu Kiều, mẹ mới là mẹ của con, mẹ ruột của con... Con là con gái của mẹ, đứa con gái thất lạc nhiều năm của mẹ...”

Cảm xúc của Quý Ninh sụp đổ, khóc bù lu bù loa.

Mấy ngày nay, bà đã cố chịu đựng, nhưng bây giờ thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Để tìm được con gái, không biết bà đã rơi bao nhiêu nước mắt, giờ con gái đang ở trước mặt mình mà lại chịu đựng đến tận lúc này mới dám nhận nhau.

“Con là Vân Vân của mẹ, Vân Vân...”

Từ lâu trong sâu thẳm ký ức của Vũ Tiểu Kiều, thường mơ thấy lúc đó có một cô gái tên là “Vân Vân”...

Thì ra thật sự là cô.

Tôn Hồng cầm hộp cơm trên tay đứng ở ngoài cửa, nghe Quý Ninh nói vậy, hộp cơm trong tay liền rơi xuống đất văng tung tóe.

Vũ Tiểu Kiều lại là con gái của Quý Ninh!

Sao lại có thể như vậy!

Tôn Hồng lao vào như điên, một tay đẩy Quý Ninh ra.

“Đây là con gái của tôi, sao có thể là con gái của bà! Bà đừng có chạy tới nhận con gái lung tung!”

“Tiểu Kiều là con gái của tôi!”

Tôn Hồng hét lớn, thu hút rất nhiều y tá hóng chuyện.

Quý Ninh lau nước mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều.

Tôn Hồng vội vàng đứng trước mặt Vũ Tiểu Kiều bảo vệ, quát lớn: 

“Đồ điên, bà không tìm được con gái thì tới giành con gái của tôi! Chúng tôi đã xét nghiệm quan hệ ruột thịt rồi, đây là con gái của tôi!”

Quý Ninh không muốn giấu Tôn Hồng nữa: “Tiểu Kiều thật sự là con gái của tôi, chúng tôi cũng xét nghiệm quan hệ ruột thịt rồi. Nếu bà không tin thì bây giờ có thể xét nghiệm lại lần nữa.”

Tôn Hồng sững sờ, ngây người nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Bà ấy đang gạt mẹ, chắc chắn là đang gạt mẹ! Tiểu Kiều, mẹ mới là mẹ của con.”

Mắt Tôn Hồng đỏ hoe, nước mắt chực trào nơi khóe mắt.

Vũ Tiểu Kiều không biết nên nói gì, đành phải chậm rãi cúi đầu, im lặng.

Vu Phi Phi đứng ngoài cửa, nhìn trò hề này, muốn cười mà lại đau lòng.

Tuy cô ấy và Tôn Hồng không phải mẹ con ruột, nhưng ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm sao có thể không đậm sâu.

Nhìn thấy Tôn Hồng không cần thể diện cãi nhau vì Vũ Tiểu Kiều, trong lòng thật sự rất đau.

“Bà Vũ, tôi hiểu tâm trạng của bà, tôi cũng hy vọng bà có thể nhanh chóng tìm được con gái của mình, nhưng Tiểu Kiều thật sự là con gái của nhà út họ Tô.”

 “Không phải thế, không phải thế... Tiểu Kiều, nói cho mẹ biết, không phải thế...” Tôn Hồng ngơ ngẩn nhìn Vũ Tiểu Kiều.

Sự im lặng của Vũ Tiểu Kiều chính là ngầm đồng ý sự thật này.

Tôn Hồng đứng không vững, từng bước lùi lại phía sau.

Các y tá ngoài cửa nhìn thấy màn nhận con này thổn thức một hồi.

“Không ngờ, mợ chủ nhà họ Tịch lại là con gái út nhà họ Tô.”

 “Mợ chủ nhà họ Tịch này có thân phận gì chứ? Đương nhiên mọi người đều muốn nhận mợ chủ là con gái của mình.”

Vũ Phi Phi nghe những lời này, trong lòng vô cùng căm hận.

Dựa vào đâu mà Vũ Tiểu Kiều cao quý như vậy, ai cũng muốn tranh giành cô, còn Vũ Phi Phi thì thấp kem bị người ta vứt bỏ.

Tịch Thần Hạn nghe thấy tiếng ồn ào bên này, vội vàng chạy tới.

Vẻ mặt anh lạnh lùng khiến các y tá túm tụm vây quanh anh vội vàng biến thành chim, thú giải tán.

Tịch Thần Hạn không biết chuyện gì xảy ra, khi nhìn thấy mấy người nhốn nháo trong phòng bệnh thì biết rõ có chuyện không ổn.

Tôn Hồng nhìn Quý Ninh và Vũ Tiểu Kiều, và cuối cùng khóc nức nở rời đi.

Tôn Hồng thật sự không thể thừa nhận, đứa con gái mà bà vất vả lắm mới nhận về lại không phải là con gái ruột của mình.

 Vậy con gái ruột của bà bây giờ ở đâu?

 “Ông trời ơi, tôi biết mình đã làm rất nhiều chuyện sai trái, đừng trừng phạt tôi như vậy, được không?” Tôn Hồng nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt.

“Phi Phi của tôi đâu? Con bé ở đâu?”

Mục Vân Thơ đứng cách đó không xa, nhìn thấy Tôn Hồng khóc lóc thảm thiết thì rất ngạc nhiên.

Mục Vân Thơ không quen Tôn Hồng, nhưng biết Tôn Hồng là vợ của thị trưởng và là mẹ ruột hiện tại của Vũ Tiểu Kiều.

Mục Vân Thơ chậm rãi đi tới, giọng nhẹ nhàng từ tốn nói:

“Phu nhân, bà không khoẻ ở đâu sao?”

Tôn Hồng vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt, liếc nhìn Mộ Vân Thơ rồi lắc đầu.

“Không sao, cảm ơn cô.”

“Phu nhân, cháu là bạn của Tiểu Kiều, muốn đến cô ấy, bác có thể cho cháu biết cô ấy đang ở phòng bệnh nào không?”

Mấy ngày nay, Mộ Vân Thơ luôn bị người của Tịch Thần Hạn cử đến giám sát chặt chẽ trong biệt thự, không cho ra ngoài, chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng.

Hôm nay, cô nhân lúc vệ sĩ và bác sĩ không để ý trốn khỏi nhà.

Cô muốn gặp Vũ Tiểu Kiều một lần.

Có mấy lời cô muốn nói trực tiếp với Vũ Tiểu Kiều.

Tôn Hồng liếc nhìn Mục Vân Thơ: “Bác không nhớ, Tiểu Kiều có người bạn như cháu.”

Tuy Vũ Tiểu Kiều không phải là con gái ruột của bà, nhưng bây giờ Tôn Hồng cũng coi Vũ Tiểu Kiều như con gái ruột của mình.

Có lẽ là vì, con gái ruột chưa tìm được, trong tiềm thức hy vọng chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm.

Thật ra Tiểu Kiều chính là con gái bà.

“Phu nhân, cháu và Tiểu Kiều không thân lắm, bác không biết cháu cũng là bình thường.”

Tôn Hồng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nói cho Mục Vân Thơ số phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Tôn Hồng muốn tìm Vũ Kiến Trung hỏi rõ, lúc trước Vũ Kiến Trung nói, Tiểu Kiều là con gái ruột của bà, đã có xét nghiệm ruột thịt.

Nếu như sai ở đâu thì chắc chắn là Vũ Kiến Trung đã gạt bà.

Mục Vân Thơ đứng ở cửa bệnh viện, từ từ hít một hơi thật sâu rồi sải bước đi vào.

Có một người phụ nữ đứng sau lưng Mục Vân Thơ đang dùng ánh mắt hồ nghi nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Mục Vân Thơ.

Người phụ nữ đó là Ngô Kính.

Ngô Kính nghe nói Vũ Thanh Tùng nằm viện, Cao Thúy Cầm phẫu thuật và Vũ Tiểu Kiều cũng nhập viện, luôn lo lắng trong lòng, sau một hồi đấu tranh, mới quyết định đến thăm cả nhà họ.

Dù sao nhiều năm nay,  trong nhiều năm, Cao Thúy Cầm đã nuôi dạy cô lớn.

Tuy cô không thích Vũ Thanh Tùng, cũng không muốn gả cho Vũ Thanh Tùng, từ nhỏ đã coi Vũ Thanh Tùng như người thân.

Ngô Kính bước vào bệnh viện, định xem cô gái tên Mục Vân Thơ làm gì, nhưng ngay khi cô bước vào bệnh viện thì đã mất dấu Mục Vân Thơ.

Ngô Kính tìm thấy phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều, gõ cửa bước vào.

Tịch Thần Hạn và Quý Ninh vừa đi ra ngoài, Vũ Tiểu Kiều còn tưởng rằng Tịch Thần Hạn đã trở về, nhưng không ngờ lại là Ngô Kính đã lâu không gặp.

Người này đã từng là chị em, từng phản bội cô, người phụ nữ đã quyến rũ còn mang thai con của bạn trai cô, lại đứng trước mặt cô, trong lòng thật sự khó chịu như bị đổ một bình ngũ vị.

Nhưng hơn thế, lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!