Lăng Triệt ngồi cách Kỳ Dương không xa, anh ta gào rít qua kẽ răng nói nhỏ:
“Cậu đang bán đứng bạn bè hả?”
Kỳ Dương không thay đổi, anh vẫn cười ngây ngốc nhìn về phía trước, khẽ nói:
“Biết sao đây, tôi là trẻ em đấy. Chẳng phải cậu luôn muốn tôi gọi một tiếng anh sao? Anh trai của em. Phiền anh rồi.”
Lăng Triệt:”…”
Lăng Triệt sai rồi! Anh ta đã sai ngay khi làm bạn với Kỳ Dương.
Nhược Hy đứng chấp tay nhìn một cảnh này. Cô thật sự không biết nên nói gì tiếp theo nữa đây. Khi nãy đang làm việc thì Tử Linh gửi tin nhắn đến, cô chưa kịp mở vào xem thì đã thấy trên ti vi tin tức anh bị mất trí nhớ xuất hiện. Có trời mới biết, khi ấy cô đã sợ và sốc tới cỡ nào. Đến bàn chân đứng cũng không vững, cô lo sợ chạy về nhà muốn kiểm tra xem Kỳ Dương thế nào thì thấy một cảnh này đây.
Tin tức lòng trời lở đất kia thì không lo, hai ông tướng này còn có thể nhàn nhã ở nhà uống rượu với nhau nữa chứ.
Thấy Nhược Hy không nói gì lại còn thở dài càng làm cho anh lo lắng. Lần này hỏng thật rồi, có khi nào cô ấy sẽ ghẻ lạnh anh luôn không?
“Nhược Hy, cậu đừng lo. Tớ nhất định về sẽ dạy dỗ lại Lăng Triệt. Không để anh ấy tiếp tục làm hỏng mầm non tương lai của đất nước.”
“Không sao đâu. Ừm… Cậu về cẩn thận nhé? Hôm khác gặp lại.”
Tử Linh ngại ngùng lên tiếng trấn an bạn mình. Cô ấy biết bạn trai mình buông thả nhưng không ngờ lại hư đốn tới cỡ này. Dù sao cũng nên rời khỏi đây để trả lại không gian cho bạn của mình. Về nhà cô nhất định phải xử đẹp Lăng Triệt.
“Còn không mau đi về?”
“Vâng.”
Lăng Triệt ấm ức trong lòng khi bị bạn gái quát, anh ta nhanh nhẩu đứng lên chào hỏi qua loa rồi lẽo đẽo theo sau bạn gái mình. Trước khi khuất bóng còn không quên lườm nguýt Kỳ Dương một cái muốn cháy mặt.
Căn phòng giờ đây trở nên yên tĩnh. Kỳ Dương im lăng cúi gầm mặt xuống chờ lệnh phán từ cô. Anh biết bản thân đã sai, chắc cô ấy giận lắm. Câu đầu tiên chắc chắn cô sẽ mắng chửi rồi bắt anh dọn dẹp đống lộn xộn này. Sau đó nặng thì trả về nơi sản xuất, nhẹ thì đuổi anh ra khỏi nhà.
Nặng hay nhẹ anh đều không muốn, anh không muốn rời xa cô. Anh còn nghĩa vụ phải làm và bắt buộc phải làm. Bằng tất cả mọi giá, nếu cô ấy có đuổi thì anh cũng nhất định phải cầu xin cô bằng mọi giá để được cho ở lại.
Đột nhiên cô uể oải cất lời:“Kỳ Dương…”
“Anh xin lỗi… anh thật sự xin lỗi. Nhất định sẽ không có lần sau… Anh…”
“Không!”
Anh liên tục nói lời xin lỗi đến rối loạn không rõ đang nói gì. Cô thấy anh mất bình tĩnh như vậy liền lớn tiếng can ngăn. Giữ khuôn mặt không rõ cảm xúc, cô từng bước lại gần anh. Khoảng cách giữa hai người cứ như vậy mà một thu hẹp đến khi cô đứng trước mặt anh. Kỳ Dương nhìn chằm chặp vào từng động tác của cô, chưa bao giờ anh cảm thấy hồi hộp như bây giờ cả.
Kỳ Dương không có can đảm nhìn vào mắt cô, anh sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt chán ghét mà cô dành cho anh. Là do bản thân không thể kiềm chế, anh lên cơn thèm nên đã uống.
“Có đau đầu không?”
Một bàn tay nhỏ nhắn và man mát đặt lên trán anh, kèm theo đó là giọng nói đầy sự quan tâm và trìu mến của cô dành cho anh. Nhược Hy quan tâm, cô sợ anh uống rồi sẽ đau đầu.
Cô từng nghe mẹ chồng nói hồi trước Kỳ Dương uống rất là nhiều. Từ những buổi đi giao tiếp quan hệ làm ăn đến tụ tập với bạn bè. Anh ấy bây giờ đã hai mươi tám tuổi rồi và có thể làm những điều mà mình muốn. Đó là theo hoàn cảnh thường nhưng bây giờ anh đang bị mất trí nhớ, muốn nhanh lấy lại thì không nên uống rượu.
“Đau sao?”
Kỳ Dương ánh mắt long lanh nhìn cô, không đáp lời mà chỉ lắc lắc đầu.
Cô đưa tay xoa nhẹ đầu anh, mỉm cười rồi dặn dò ngồi im một chỗ nghỉ ngơi. Nếu cảm thấy mệt thì hãy vào phòng nằm nghỉ.
Kỳ Dương nhìn cô tất bật dọn dẹp bãi chiến trường mà mình vừa mới tạo ra một cách đau lòng. Anh cảm thấy rất hối lỗi. Cô ấy thật sự dịu dàng và quan tâm tới anh. Trong ánh mắt không lấy một chút phiền lòng hay không tình nguyện.
Kỳ Dương rời khỏi ghế, bước qua te táy nói:
“Để anh giúp em nữa.”
“Hửm? Không cần đâu, em làm được mà.”
“Đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn. Chúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn.”
Bàn tay đang cầm chiếc chai rỗng của cô run run, gây người quay qua hỏi anh.
“Gì… gì cơ?”
Kỳ Dương vô tội, lờ như không hay biết gì mà thản nhiên nói với cô.
“Cùng nhau dọn dẹp nè.”
Hai người cùng phụ giúp nhau dọn dẹp. Chẳng mấy chốc mà căn phòng bừa bộn đã gọn gàng và sạch sẽ như bạn đầu. Kỳ Dương nằm vật trên ghế, không ngờ công việc dọn dẹp lại cực nhọc cừ mệt mỏi như vậy. Tửu lượng của anh tuy không phải tầm cao thủ nhưng cũng không phải là yếu. Không hiểu sao hồi này thì vẫn bình thường chỉ là bây giờ bắt đầu có dấu hiệu ngấm rượu. Cả người anh bắt đầu nóng lên và mặt có vẻ đang ửng đỏ rồi.
Nhược Hy không để ý nên không thấy điều bất thường từ anh, cô rửa tay tiện rót cốc nước để uống thì bỗng điện thoại trong túi rung chuông.
Số máy gọi tới này làm cô hơi bồn chồn trong người nhưng vẫn nhanh chóng ấn nút nghe máy.
Theo phép lịch sự mà cô lên tiếng chào hỏi trước.
“Vâng. Con chào ông ạ.”
Đầu dây bên kia nghe thấy cô lên tiếng chào hỏi trước thì rất vừa lòng, cách nói chuyện cũng hoà nhã hơn rất nhiều.
“Ừm ngoan lắm. Cháu vẫn khoẻ chứ?”
Kỳ Dương nãy giờ chú ý đến điện thoại của cô lại nghe cô nói chào ông làm anh giật nảy mình. Rón rén tiến lại gần sau lưng cô.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!