Lúc này, ba người một nhà đang nằm trên giường.
Lâm Bạch Thanh đưa con gái cho chồng ôm, cô thủ thỉ: “Có lẽ cái c.h.ế.t của bà ấy không phải là chuyện xấu, dù sao ở thế giới bên kia có Koshi đang đợi bà.
Cố Bồi im lặng một lúc, sau đó quay đầu hôn lên mặt vợ: “Cảm ơn em!”
Sở Sở nằm ở giữa cha mẹ, cô bé chưa từng nhìn thấy cha mẹ hôn nhau, lập tức cười lớn: “Hôn rồi!”
Lâm Bạch Thanh bối rối trước sự thân mật đột ngột của chồng, cô hỏi: “Sao anh lại cảm ơn em?” Sau đó lại bùi ngùi: “Nếu bà ấy không từ chối em thì em đã có thể cứu được bà ấy.”
Cố Bồi nằm cách con gái, anh vòng tay qua ôm vợ, nói: “Cảm ơn em!”
Lâm Bạch Thanh nhìn đôi mắt của chồng đỏ hoe, cổ họng nghẹn ngào, vội vàng đưa tay ôm lấy anh, giống như cô từng dỗ dành lúc anh thất bại trên giường, cô nói nhỏ: “Nếu anh muốn khóc thì khóc đi, không sao đâu.”
Cố Bồi nghẹn ngào một lát, vẫn là lại nói: “Thanh Thanh, cảm ơn em!”
Theo năm tháng, đôi mắt sâu thẳm trìu mến của anh nhìn nhìn vợ nghẹn ngào: “Cảm ơn em!”
…
Thật ra Cố Bồi rất buồn cho mẹ Trác Ngôn Quân, anh không sinh ra vì tình yêu nên bà ta rất ghét anh.
Cho đến khi qua đời, bà ta chưa bao giờ nhìn anh như những bà mẹ khác nhìn con trai mình.
Nhưng Cố Bồi đã buông bỏ từ lâu, sau khi thấy bà ta nộp thuế thừa kế rồi sẵn sàng lập di chúc cho Sở Sở, anh đã từng nghĩ đến việc hòa giải với bà ta.
Nhưng bà ta lại chán đại lục nên không chịu đến, còn anh lại không thể rời khỏi đất nước nên đã trì hoãn.
Nhưng anh luôn tin rằng sẽ luôn có cơ hội để hòa giải chuyện giữa hai mẹ con anh.
Nhưng không ngờ rằng Trác Ngôn Quân lại ra đi sớm như thế, mà còn lại mất rất thảm.
Anh buồn cho mẹ mình.
Nhưng nỗi buồn đó cũng có giới hạn, bởi vì từ nhỏ anh chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của mẹ, anh cũng không có nỗi đau thấu tận tâm can mà một người con trai phải có khi mẹ qua đời.
Nhưng có một nỗi buồn vẫn còn đọng lại, bắt đầu từ sự xuất hiện đột ngột của Cố Vệ Quốc ngày hôm nay.
Sau khi Cố Vệ Quốc rời khỏi, Cố Bồi vẫn luôn nghĩ đến chuyện Lâm Bạch Thanh sẽ ra sao nếu cô chọn Cố Vệ Quốc.
Anh sẽ nhìn thấy Lâm Bạch Thanh trong đám cưới của bọn họ.
Sau đó, anh sẽ nhớ lại khung cảnh cô mặc đồ tang lùi vào một góc trong tang lễ Cố Minh, khóc một mình sau đám đông đang cười đùa.
Khi nhớ đến cô gái ấy, anh sẽ nghĩ về việc cô đi tìm chồng.
Rồi sau đó anh hoảng hốt, áy náy và xấu hổ như thế nào đây?
Điều cô phải đối mặt là tình trạng các bác sĩ trung y đang sa sút và phải đối diện những con hổ rình mồi nước N.
Cố Vệ Quốc có thể làm gì để giúp cô đây?
Không có gì có thể giúp đỡ.
Rồi sau khi kết hôn, cô sẽ thất vọng, buồn bã và bất lực như thế nào?
Điều đáng sợ hơn nữa là Cố Bồi tự hỏi rằng, nếu gặp lại trong một thân phận khác, bất kể ngoại hình, bản lĩnh, tính cách và thậm chí cả mùi thơm trên cơ thể của Lâm Bạch Thanh đều là sức hấp dẫn c.h.ế.t người đối với anh. Nếu là bậc trưởng bối để gặp được cô, anh cảm thấy rất có lỗi với cô.
Anh cũng sẽ nhìn cô trải qua mọi khó khăn và gian khổ.
Lúc ấy, anh nên đối diện với chính mình ra sao?
Cho nên vào lúc này, Cố Bồi chân thành cảm ơn Lâm Bạch Thanh.
Cảm ơn vì cô đã chọn anh ngay từ đầu và đã không đẩy anh vào tình thế khó khăn khủng khiếp đó, khiến anh phải chịu đựng sự xấu hổ, tội lỗi cũng như sự tra tấn về mặt đạo đức và tinh thần.
Cảm ơn vì cô đã không để anh biến thành một kẻ hèn hạ, âm thầm hối hận nhưng lại không thể làm gì được.
Sau khi thở dài một lần nữa, anh nói: “Thanh Thanh, cảm ơn em!”
Cảm ơn em đã bằng lòng chọn anh và kết hôn với anh.
…
Sở Sở không biết cha mình đang nghĩ gì, cô bé chỉ cảm thấy hôm nay cha trông rất hiền lành, giọng nói dễ nghe, dáng vẻ giống một con ch.ó sói to lớn ngoan ngoãn, rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!