…
Trong một tòa trang viên ở Thú Vương thành.
Mộng Kỳ tức giận ngồi trong hoa viên, tay cầm nĩa giận dữ đâm vào cái bánh ga
tô trong khay giống như có thù hận gì cực lớn với chiếc bánh này vậy.
– Biểu muội, muội làm sao vậy?
Vẻ mặt Thạch Phong nghi ngờ đi tới.
Mộng Kỳ bị dọa cho giật mình, sau đó liên tục lắc đầu nói:
– Không có chuyện gì ta chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện thôi.
– Suy nghĩ chuyện gì vậy?
Thạch Phong tò mò hỏi:
– Không phải là đang nghĩ tới cái tên Ngưu Ma Vương kia chứ?
Mộng Kỳ gật đầu khẽ nói:
– Hôm nay ta thấy có nhân loại muốn giết Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương nói đó
là nhân loại đã bắt hắn đi trước đây, hơn nữa còn nghe được sau khi Ngưu Ma
Vương bị nhân loại bắt đi, bởi vì muốn bắt hắn đi làm… trai bao vì vậy mới
buộc hắn phải đi giải phẫu thẩm mỹ đấy.
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Mộng Kỳ đỏ lựng lên, nàng cảm thấy những thứ
dơ bẩn hôm nay nàng nhìn thấy tuyệt đối còn nhiều hơn những gì nàng thấy từ
nhỏ đến lớn cộng lại.
– Làm trai bao nên mới giải phẫu thẩm mỹ?
Thạch Phong gãi gãi cằm, lý do này thật sự không có cách nào bắt bẻ được.
Nhưng không phải lúc nào cũng đúng.
Nếu nói làm trai bao có thể khiến hắn có loại tư duy vô sỉ lại hạ lưu kia thì
nghe còn xuôi tai, nhưng sắc mặt bình tĩnh chỉ điểm giang sơn kia là sao chứ?
Lẽ nào đây cũng là do học được lúc làm trai bao sao? Nếu như phải, hắn cũng
muốn đi học hỏi.
– Đúng rồi biểu ca, Ngưu Ma Vương này thật sự quá lớn mật.
Mộng Kỹ khẽ nói:
– Không ngờ hắn lại bắt Hổ nhân để mở cửa hàng Chí Tôn, bắt Hổ nhân làm trai
bao kiếm tiền cho hắn.
– Cái gì?
Thạch Phong kinh ngạc kêu lên một tiếng, hắn thật sự nghi ngờ mình đã nghe
nhầm.
Hổ tộc chính là một trong hai Vương tộc lớn trên hành tinh Thú Vương, hiện tại
Ngưu Ma Vương này lại khiêu chiến với Hổ tộc, gan của hắn cũng quá lớn rồi.
– Biểu ca, biểu ca nói xem rốt cuộc Ngưu Ma Vương này muốn làm gì vậy?
Mộng Kỳ tò mò hỏi.
– Ta cũng không biết.
Thạch Phong lắc đầu.
– Bất kể hắn có phải là nhân loại ngụy trang hay không, nhưng vô duyên vô cớ
trêu chọc Hổ tộc như vậy chắc chắn là đang tìm cái chết, ai có thể biết được
tiếp theo hắn muốn làm gì chứ?
– Vậy chúng ta cũng không cần nói chuyện này nữa.
Mộng Kỳ hỏi:
– Hôm nay biểu ca đi qua chỗ của Sư Vương bên kia, hắn có nói gì không?
Thạch Phong thở dài nói:
– Qua hai ngày nữa, tiểu công chúa của Sư tộc sẽ mười tám tuổi, Sư Vương định
tổ chức buổi lễ trưởng thành cho nàng, dự tính mời Vương và những người trẻ
tuổi tài tuấn của các tộc bán thú nhân cùng đến tham gia. Đồng thời Sư Vương
ra lệnh cho ta dốc hết sức chuẩn bị cho buổi lễ trưởng thành lần này.
– Hứ.
Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng.
– Sư tộc và Hổ tộc thật sự quá tham lam, hàng năm lấy đi biết bao nhiêu tiền
của chúng ta còn chưa nói, đã thế lại còn sai khiến chúng ta giống như hạ nhân
trong nhà hắn vậy.
– Không có cách nào, ai kêu Hồ tộc chúng ta trời sinh đã yếu đuối, căn bản
đánh không lại những tộc mạnh này chứ!
Thạch Phong thở dài, trong đầu hắn hiện lên lời của Vương Hạo, nếu như Hổ tộc
và Sư tộc thật sự đánh nhau, vậy thì Hồ tộc bọn họ thật sự có thể mượn Ngưu
Đầu nhân nhanh chóng nổi dậy.
Nhưng phải làm thế nào để gây ra thù hận giữa Hổ tộc và Sư tộc, khiến cho bọn
họ hoàn toàn khai chiến đây? Dù sao thì hai Vương tộc lớn cũng không phải đần
độn, làm sao mà có thể tùy tiện khai chiến được.
– Biểu ca, biểu ca sẽ không thật sự tin lời của Ngư Ma Vương, cho rằng hắn có
thể gây ra đại chiến của Hổ tộc và Sư tộc chứ?
Mộng Kỳ nhìn Thạch Phong đang suy tư, nàng không nhịn được hỏi.
– Bị muội đoán được rồi.
Thạch Phong cười cười.
– Nếu như có cơ hội, nên tiếp xúc nhiều một chút với Ngưu Ma Vương. Ta cảm
thấy hắn rất không tầm thường.
– Tiếp xúc nhiều một chút?
Khuôn mặt xinh xắn của Mộng Kỳ bỗng đỏ ửng, nàng phát hiện trong lúc bất tri
bất giác mình đã bị tên khốn kia chiếm tiện nghi hai lần rồi.
– Ta có việc bận phải đi trước.
Thạch Phong thở hắt ra một hơi, lấy lại tinh thần chuẩn bị đi hoàn thành buổi
lễ trưởng thành của tiểu công chú Sư tộc kia.
Sau khi Thạch Phong đi rồi, một con thỏ trắng ôm bó hoa nhảy nhót đến bên cạnh
Mộng Kỳ.
– Thật là đáng yêu!
Mộng Kỳ nhìn con thỏ trước mắt, nó không chỉ đi bằng hai chân mà còn mặt âu
phục màu trắng, trông vô cùng lịch sự, nhất là đôi mắt kia rất linh động có
thần.
Tiểu Bạch bĩu môi nghĩ thầm, nếu không phải thỏ bảo bảo ta ta vì hai chục củ
cải đỏ mới không đến đây làm ra vẻ đáng yêu đâu.
– Tiểu tỷ tỷ, tặng cho tyả.
Tiểu Bạch tặng hoa trong tay cho Mộng Kỳ.
– Ngươi còn biết nói chuyện?
Mộng Kỳ nhận hoa, nàng càng kinh ngạc vui mừng hơn, con thỏ này thực sự quá dễ
thương, quá đáng yêu.
Tiểu Bạch gật đầu, khẽ hỏi:
– Có thể hỏi tỷ một vấn đề không? Tỷ đã có bạn trai chưa?
– Ta không có bạn trai.
Mộng Kỳ nhẹ nhàng ôm Tiểu Bạch, không nhịn được hôn một cái.
Vẻ mặt Tiểu Bạch đầy ghét bỏ, vì hai chục củ cà rốt thỏ bảo bảo ta nhịn, nếu
không nhất định sẽ lấy súng bắn chết con hồ ly tinh này rồi.
– Vậy thỏ bảo bảo ta tặng tỷ một món quà, tỷ có muốn không?
Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.
Mộng Kỳ che miệng cười nói:
– Tiểu tử, ngươi định tặng cái gì cho ta hả?
– Tỷ trả lời ta trước, có muốn hay không?
Tiểu Bạch nghiêm túc nói.
Ý cười trên mặt Mộng Kỳ càng tăng thêm:
– Được, ta muốn, lần này có thể nói là quà gì hay không?
Một giây tiếp theo, Tiểu Bạch từ trong tay Mộng Kỳ nhảy xuống, vẫy vẫy tay:
– Món quà quá lớn, đi theo thỏ bảo bảo ta sẽ biết.
Nói xong, Tiểu Bạch nhảy nhót nhanh chóng lao ra ngoài.
– Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu vậy?
Mộng Kỳ vội vàng đuổi theo, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại thỏ
này, làm sao có thể để cho nó chạy được chứ?
Qua một lát, Mộng Kỳ đã cùng Tiểu Bạch đến trong một rừng cây nhỏ vô cùng vắng
lặng.
Mà khi Mộng Kỳ nhìn thấy Tiểu Bạch nhảy lên trên vai Vương Hạo, nàng lập tức ý
thức được mình bị lừa rồi.
– Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mộng Kỳ cảnh giác nhìn Vương Hạo, nhìn xung quanh một vòng phát hiện bốn bề
không có một người nào, chuyện này càng khiến nàng hoảng sợ hơn, Ngưu Ma Vương
này sẽ không phải dự định làm chuyện mờ ám đối với nàng chứ?
– Không phải Tiểu Bạch đã nói với nàng nó muốn tặng nàng một món quà sao?
Vương Hạo cười cười.
Mộng Kỳ quan sát Vương Hạo, thử thăm dò hỏi:
– Thứ vật nhỏ kia nói không phải là chính ngươi đấy chứ?
Vương Hạo gật đầu:
– Thật thông minh, ta chính là món quà nó muốn tặng cho nàng.
– Ta không cần món quà là ngươi…
Mộng Kỳ đảo mắt, xoay người rời đi.
Vương Hạo ngăn cản lối đi của Mộng Kỳ:
– Tiểu Bạch hỏi nàng có muốn hay không, là nàng tự nói là muốn rồi. Thế nào?
Nàng muốn đổi ý à?
Mộng Kỳ thở dài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ nói:
– Ta nói này Ngưu Ma Vương, nếu ngươi muốn theo đuổi ta thì cứ nói, không cần
phải làm những chuyện dư thừa này được hay không? Còn nữa ta…
Còn chưa dứt lời, mắt hạnh của Mộng Kỳ đã trợn tròn, trong đầu trống rỗng, chỉ
nhìn thấy Vương Hạo ôm nàng sau đó không nói lời nào đã cưỡng hôn nàng.
Mà cảnh tượng này đúng lúc lại bị đám người Thu Lôi đang vội vã chạy đến tìm
Vương Hạo, nhìn thấy được.
Hai tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bội phục nhìn Vương Hạo. Lão đại này
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!