"Còn anh họ, việc năm đó quả thực không liên quan đến anh ấy. Anh ấy lại là người có năng lực, tương lai nhà họ Tôn giao lại cho anh ấy quả thực rất yên tâm".
"Còn cháu, ha ha ha, nếu ông nhớ cháu thì cứ đến Giang Châu thăm cháu, còn có chắt của ông nữa".
"Hoặc ông tới đó định cư dưỡng già luôn cũng được!"
Tôn Vượng Thịnh vui vẻ cười lớn, tiếng "ông nội" chân thành này ông ấy đã chờ quá lâu.
Ông ấy đã chờ hai mươi tám năm!
Nhưng...
"Về phía Phương Phương..."
Lúc nhắc đến Liễu Phương Phương, Tôn Vượng Thịnh lộ vẻ do dự.
Sớm biết việc đối phó với Tô Văn có thể giải quyết nhanh thế này thì ban đầu đã không vun vào mối hôn sự này.
"Để cháu tự đi nói".
Tôn Hàn mặt khổ sở, nhưng việc gì phải đối diện thì sớm muộn cũng cần đối diện thôi.
...
Lại hai ngày trôi qua, chuyện liên quan đến nhà họ Tô đã chắc chắn.
Lần này, việc nhà họ Tô cấu kết với gia tộc ở ẩn bị vạch trần, có nghĩa hoàn toàn đi ngược lại quy định và điều cấm kỵ của Thiên Tử Đường, khiến nhà họ Tô không thể nào trở mình.
Còn về việc đóng vai người chiến thắng tới thăm Tô Văn trong tù thì Tôn Hàn quả thực không có hứng thú.
Thực ra lần này tóm được Ninh Sinh rồi, Tôn Hàn không cần thiết phải về Thượng Kinh nữa.
Nhưng có một người không thể không gặp.
Có một chuyện không thể không giải quyết.
Trên cầu Lâm Chương gió lộng.
Liễu Phương Phương vén tóc, nhìn về phía xa xăm nói: “Đơn ly hôn tôi sẽ gửi tới Giang Châu cho anh. Tôn Hàn, từ nay chúng ta không còn quan hệ gì nữa”.
Trong thời gian sống cùng nhau, rất nhiều lúc Liễu Phương Phương cảm nhận được Tôn Hàn vẫn luôn chỉ hướng về cô gái ở Giang Châu.
Dù gì thì cuộc hôn nhân giữa cô và Tôn Hàn sớm muộn cũng phải đi tới kết cục phân ly.
Cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ. Lúc kết hôn Tôn Hàn cũng đã nói rõ rồi, hai người họ sẽ không can thiệp vào đời tư của nhau.
Điều bất ngờ duy nhất có lẽ là ngày này lại đến sớm như vậy, khiến người trong cuộc chưa kịp chuẩn bị.
Nhưng kết thúc như vậy cũng tốt, mỗi người tìm cho mình lối đi riêng.
Tôn Hàn cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi”.
Liễu Phương Phương cười đáp: “Không cần xin lỗi, chuyện tình cảm phải do hai bên tình nguyện, không ai có thể ép buộc”.
“Lúc đầu tôi nói anh là lựa chọn thích hợp nhất cho tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích anh”.
“Có điều Tôn Hàn này…”
Tôn Hàn hỏi lại: “Gì vậy?”
“Rất vui được quen biết anh”.
Nói rồi, hai người nhìn nhau cười.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website