Lọc Truyện

Truyện Với Lấy Hạnh Phúc

Truyện: Với Lấy Hạnh Phúc
Tác giả: Dao Ninh

Chap 10

... Đám người nhà trai sang gần chục người, già trẻ lớn bé áo quần chỉnh tề . Chồng tương lai của cái Thêu gầy lắm, lại còn cao, trông như thể bị nghiện.

Hạnh nấu xong Xuôi các thứ, chỉ còn mỗi nồi canh khoai ninh xương là vẫn đặt trên bếp đợi nhừ. Tranh thủ chạy lên hè hóng hớt cuộc nói chuyện của hai bên gia đình. Nghe đâu chồng Thêu mới đi học bên tây về chuyên về y tế, tuy hơi gầy nhưng da trắng ,lại thêm cặp kính dày như đít trai nên trông trí thức lắm.

Hạnh thấy Tuất tất bật rót nước rồi lại quạt khắp nhà. Cái Thêu thường ngày đanh đá là thế ấy vậy mà giờ e ấp hiền lành. Hạnh thoáng cười thích thú, cô cũng đã từng ước sẽ được mặc chiếc váy cưới trắng muốt trong ngày trọng đại,mỗi tội lại chẳng có ai lấy.

Tuất xuống bếp rót thêm nước sôi chế trà, lúc đi vào vẫn thấy Hạnh ngồi xem hai họ bàn chuyện. Đá vào đít cô một cái, anh quắc mắt lên chửi:

- xuống bếp trông nồi xương đi không chó mèo lại ăn vụng.

Bị đá đau Hạnh chỉ lầm bầm chửi rồi lừ con mắt rời đi. Hạnh khômg vào bếp ngay mà ra sau nhà rút rơm thêm, thì thấy chỗ đống rơm có mùi khen khét , Hạnh ló đầu vào, tí nữa thì cô giật mình hét toáng, bởi sau đống rơm, thằng chồng tương lai của cái Thêu đang hít thuốc phiện, trông cái mặt nó phê pha, gã ngồi bệt tại đống rơm ngửa hệnh cổ lên trời, đôi mắt trắng dã trông kinh dị lắm. Thấy Hạnh,hắn cũng bất giác giật mình rồi toan bỏ đi, thì hắn đã chạy theo gọi cô:

-Này em!

Hạnh sợ xanh mắt, từ bé đến giờ cô chưa thấy ai hút chích bao giờ Nhưng qua lời kể của thầy,lại chứng kiến cảnh ám ảnh vừa rồi thì cô đủ khôn để biết.

Gã thanh niên bước lên trước mặt Hạnh, hắn cười ,vẻ mặt thư Thái không có gì sợ sệt. Hắn nói:

- em nhìn thấy hết rồi đấy, nhưng anh khômg muốn bị truyền ra bên ngoài , chắc em cũng buồn khi Thêu không lấy được chồng chứ nhỉ. Thế nên, em cứ lặng thinh như chưa biết gì nhé. Chỗ này cầm lấy, anh cho.

Hắn nhét vào tay Hạnh một sấp tiền cực nhiều rồi quay mặt bước đi. Hạnh trông theo bóng lưng lù khù của Hắn đang nhanh chân bước vội lên nhà. Gã cho Hạnh tiền để mua chuộc ,hơn ai hết , Hắn biết một con ở thấp cổ bé họng nghèo hèn thì dăm ba đồng bạc là giao kèo thành công. Vả lại, đây không phải chuyện của cô , cô nói chẳng được tích sự gì, ngược lại còn bị đánh. Ai tin được mồm một đứa hầu, nếu cô nói ra không chỉ bên nhà Thêu đánh, mà bên nhà thằng kia cỹng sẽ không để cô yên.

Thế nên, cô chọn cách im lặng để bảo vệ chính mình. Nhét sấp tiền vào túi, Hạnh bê rơm vào trong bếp thì May cũng từ trong đấy đi ra. Thấy Hạnh vào ,nó giật mình trừbg mắt lên chửi;

- Ối giời con đĩ này ,làm bà hết cả hồn.

Nó nói xong cũng nhanh chân chạy lên nhà, Hạnh nhíu mày trước Thái độ cư xử của May , rồi quay vào cho thêm củi vào bếp hầm xương.

Đến bữa, ba cái chiếu hoa được trải giữa nhà để dùng bữa, đàn ông đàn bà ngồi tách biệt. Tuất phụ Hạnh bưng đồ ăn thức uống lên nhà, cái may cũng tíu tít chạy theo ,cầm đũa cầm bát ra vẻ thảo hiền khiến ai cũng khen nhà Lão Điều có hai đứa con gái hiền thục lễ phép ,làm cái may càng cười tợn. Nó đinh ninh trong bụng chỉ chốc lát nữa thôi sau khi cơm nước được dọn xong, Hạnh sẽ bị tẩn một trận nên thân.

Nhưng ngược lại với mong ước của nó,khách khứa ăn rất vui vẻ , chẳng thấy ai phàn nàn chê bôi gì. Khá ngạc nhiên ,nó Hùng hục chạy xuống bếp lấy cái nồi canh ban nãy bây giờ chỉ còn một tí cấn ,May cầm cả xoomg nên húp sùm sụp. Lạ thay nước canh ngọt vô cùng;

- Cô May đabg thắc mắc là cô đổ cả lọ muối sao mà nó lại vẫn ngọt mà không mặn đúng không?

Tuất đi xuống nhà lấy thêm cơm thấy May như vậy thì cười ,nó lúng túng cãi:

-Em... em đói,nên húp tạm tí canh ...

- Thôi ,cô không phải nói ,bởi lúc cô cho muối vào đấy tôi đã tận mắt thấy rồi. Lúc cô đi ,tôi cho thêm nước,thêm đường, thêm cả củ cải để không bị mặn, củ cải có tác dụng rất tốt để chữa mặn, khônh có củ cải cũng có thể thay thế bằng dứa. Chỉ cần cho vào không những chữa được mặn, ngược lại canh còn ngọt và thanh. Tôi đang chỉ cô cách nấu nướng để sau này về nhà chồng còn có bí quyết mà chữa mỗi khi cho muối quá tay. Cô May này , thực sự tôi không biết cô ghét con Hạnh đến mức nào ,nhưnh tôi thấy cô có phần hơi quá đáng đấy. Hạnh thì thật thà, nếu hôm nay không phải tôi phát hiện ra mà cho thêm nước vào,thì có phải nó bị ăn no đòn rồi không.

Tuất nói rất nhẹ nhàng, nhưng May lại nghe như thể anh đang chỉ trích nó ,không biết hối lỗi, nó còn cãi:


- Ghét là ghét, ghét thì cần quái gì lí do. Mà sao anh cứ bênh nó chằm chặp thế. Anh thích nó đấy à?

- Đấy không phải là việc của cô.

Mặc cho cái May tức tối, lấy cơm xong Tuất chạy lên nhà, Hạnh đang tất bật chạy để lấy thêm thức ăn mà không hề biết chuyện vừa rồi, Tuất đã cứu cô một lần nữa. Nhìn cái mặt hiền lành của Hạnh, anh định chửi cho một trận nhưng lại thôi, bởi tính cô ngây ngô vậy rồi ,có nói thế chứ nói nữa cũng khác gì nước đổ lá khoai.

Về phần May , nó lần sa sầm mặt tức tối , bị người trong mộng phát giác tật xấu thì còn gì nhục nhã bằng. Nó rít giọng qua kẽ răng buột thành tiếng:" tao mà không xơi được mày, tao thách con đĩ nào vào đây mà qua mặt"...

Ngày hôm ấy quả thực nhà lão Điều ra vui và nhộn nhịp. Người ngoài chỉ nhìn thấy cảnh tiểu thư nhà khuê các ,lấy công tử có ăn có học bên tây nhà giàu không thua kém. Đôi đũa không thể nào vừa lứa xứng đôi hơn, nhưng trong nhà thì thừa hiểu,một đứa thì ế lòi ế tĩ ,còn một thằng nghiện lồi mắt nhưng tất cả vẫn ra chiều sang chảbg. Người bên này nghĩ đã gả được một cục nợ,kẻ bên kia nghĩ may mắn tay lừa lọc được người lấy. Nói chung là lươn lẹo như nhau cả.

Lão Điều say cắm mặt liền ngủ một mạch từ chiều đến tối không dậy nổi, bao nhiêu mâm bát đũa được Hạnh rửa sạch gọn gàng úp lại ngay ngắn. Còn Tuất thì ra đồng cuốc ruộng từ chiều để chuẩn bị trồng trọt vụ màu tiếp theo, may cũng nhanh chân ra bắt chuyện nhưng Tuất mệt chả có hơi đâu mà đáp lời.

Nghe đâu hai bên thưa gửi, nói rằng tháng sau tốt ngày đôi bên tổ chức cưới cho xong. Tối ấy,cả nhà ai cũng mệt phờ râu ,ăn qua loa thức ăn còn thừa từ trưa rồi nhanh chóng đi ngủ. Hôm nay quả thực là một đêm mệt nhọc với tất cả mọi người.

Hạnh cũng đi nằm từ chập tối , vẫn trên chiếc giường ọp ẹp cạnh bếp , trời nóng hừng hực mà phải nằm trong bếp thì đúng thật là chảy mỡ ,nhưng không nằm đây ,thì Hạnh cũng không còn chỗ nào để ngủ.

Đêm hôm ấy bất trời trời nổi giông rồi mưa như trút nước ,cái bếp bị rột một lỗ nước mưa bắn cả vào, nhưng vì ngủ say nên Hạnh cũng chả biết ,cô cứ nằm ngủ như vậy ngon lành, mặc cho ngoài trời mưa tuôn xối xả

Lão Điều tầm này giật mình thức giấc, hắn lật đật dậy bởi tầm này bóng đái căng phè. Trong người còn dư âm của rượu nên hắn lù rù đi ra sân sau để đái thẳng xuống ao. Chuyện sẽ không có gì nếu như hắn không nhìn thấy Hạnh ngủ trong bếp, cái cửa bếp bị gẫy bản lề từ hôm qua nhưng Tuất chưa sửa , thế nên cửa mở toang, để lộ đứa con gái mặc cái váy đụp cùng dải yếm đào hớ hênh nay đã tụt nút .

Đang mơ ngủ mà nhìn được cảnh này khiến mắt lão Điều sáng bừng, hình ảnh trước mắt còn mát mẻ hơn là những giọt mưa đang lộp độp nhỏ xuống rát cả mặt.

Lão bò vào bếp cùng cái súng lục đã thẳng đứng từ khi nào. Lão thèm thuồng với đôi mắt sáng quắc sờ từ bàn chân lên tới bắp , rồi luồn qua đùi, rồi sờ thẳbg vào vùng rậm . Chà ,cái cảm chạm vào chỗ da lông lá này thật thích. Lão Điều ngửa mặt lên trời cười hềnh hệch mặc cho ngoài kia mưa gió bão bùng, và trong này cũng sắp sửa diễn ra trận động đất kinh Hoàng.

Không chờ đợi được nữa, Hắn tụt tuốt luốt cái quần gụ ra rồi cầm cái củ chuối đen kịt chĩa thẳng về phía Hạnh. Tầm này ,hắn không còn nhớ những lời dặn của u lão, hay của những đứa con gái theo phe bà nội. Từ khi nhìn thấy Hạnh, cô gái có phần to xác nhưng đầu óc lại ngây ngô ngơ ngác, thêm quá lâu gã chưa được giải tỏa nhu cầu khiến Điều như muốn phát điên. Hạnh không phải người đầu tiên của Hắn cho nên rất nhanh chóng ,Lão Điều nằm xuống bên cạnh Hạnh, cầm cái cạp quần của cô toan cởi thì Hạnh choàng tỉnh. Theo phản xạ, Cô túm chặt lấy lưng quần rồi ngóc đầu dậy dồn mình vào góc tường. Trong bóng tối không rõ mặt người,tiếng lão Điều cất lên đầy nhục dục:

- Hạnh à? Cho tôi nhé. Ngay ngày mai tôi sẽ đưa em ra chợ mua thật nhiều quần áo đẹp ,Son phấn mà em thích....

-Không được! Tôi không cần những cái thứ ấy. Cụ cút đi, không tôi kêu lên bây giờ.

Hạnh gào lên thất thanh rồi tiếp tục lùi lại, lão Điều không những không sợ mà còn thách:

- Nhà tôi em kêu đi, em kêu thật to vào để xem ai đến cứu. Nói thật, em thì xấu đến cha mẹ không cần , màng trinh cũng mất thì em giữ cái gì nữa nào. Chả phải, tôi cũng giống như những thằng ăn nằm với em trong suốt thời gian ấy hay sao. Ngoan ngoãn đi, nghe lời tôi, sau đêm nay, mai tôi cho về thăm thầy thăm u, được chưa?

Hạnh sững sờ, đôi mắt đen láy nhìn vào bóng người đàn ông trước mắt, cái tin Hạnh mất trinh đến lão Điều còm biết, bảo sao cả cái làng rộng lớn này lại không một ai tới hỏi,mặc cho nhà cô đã nhờ mối lái.

Tuy là một cô gái khù khờ, nhưng từ khi bé ,cô đã được bà Hàng dạy cho phải biết giữ lấy mình, cho dù bất kì giá nào cũng không được để đàn ômg đụng chạm vào chỗ ấy. Suốt bao năm qua, cô không một lần buông thả, để đánh mất cái thứ quý giá của cuộc đời. Vậy mà từ đâu cái điều tai tiếng ấy cứ ám cô mãi thế.

Và, trong lúc cùng cực của nỗi hoảng sợ, nhục nhã , cô mới ngẫm ra bởi ông bà Hàng nghĩ con gái mình mất thật nên mới gửi vào cái nhà chủ như cấm cung lãnh địa này. Chỉ cần cô khômg xuất hiện ở trong làng, thì lập tức cô không bị bới móc gì lên nữa. Đấy , thầy u thân sinh ra mình còn không tin, thì người làng trách họ thế nào được.

Hạnh nhắm mắt chảy hai hàng Lệ xuống khóe môi, nếu lần trước lão Điều hứa hẹn cho cô về nhà ,chắn cô sẽ vui lắm. Nhưng tầm này, cô lại chỉ muốn đi biệt xứ cho xong.

Trong cái đầu đặc như bí toàn những thứ thụ động, bất giác cô lại nghĩ, nếu muốn xem còn hay mất, thì chỉ còn cách là kiểm tra xem còn hay mất. Bởi cô đã nghe đâu câu chuyện,cái màng ấy còn mỏng hơn cả miếng mỡ chài của lợn ấy ,chỉ cần bất cẩn mà ngã, hay có gì đâm vào ,thì hẳn là sẽ rách.

Trong khi cô còn đang mải mê suy nghĩ câu chuyện của mình, thì lão Điều đã sờ sờ mà cởi được cái váy cũ đã sờn cả đít của Hạnh, Lão Điều thấy cái mu nhấp nhô sau cái quần cỏn con thì dãi dớt chảy lòmg thòng. Toan cởi nốt thì Hạnh ngập ngừng:

- Cụ... tôi hẵn còn trinh....

- Ôi dào, tầm này trinh hay mất trinh thì khác mẹ gì nhau đâu.

Lão Điều sót ruột cục cằn, Hạnh vẫn giữ lấy bàn tay của lão, rồi ngập ngừng nói tiếp:

- Không! Tôi nói thật, tôi còn trinh. Nên tôi muốn hỏi, nếu sau đêm nay, liệu cụ có trả tôi một nghìn lạng vàng không?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!