"Có vẻ như lúc đó mẹ cháu rất lo lắng, còn có vẻ rất sợ hãi. Bà ấy nói không thể để liên luy đến chị em cháu, phải rời xa hai đứa cũng là bất đắc dĩ mà thôi..."
Trương Tiểu Hoa nói đến đây thì nghỉ hoặc nói tiếp: "Lúc đó cô cũng cố hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ cháu lại không chịu nói, bà ấy nói một khi nói ra, ngay cả cô cũng sẽ bị liên lụy".
“Hơn nữa, mẹ cháu còn cầu xin cô hãy chăm sóc hai chị em cháu”, Trương Tiểu Hoa thở dài, áy náy nói: “Chỉ là sau khi chuyển đi, đến bản thân mình cô cũng lo chưa xong nên chẳng chăm sóc được cho hai đứa".
"Còn gì nữa không?"
Trương Tiểu Hoa lắc đầu: "Không còn gì nữa, bà ấy nói xong vội vàng bỏ đi. Sau đó, ngày hôm sau, cô nhận được tin bố mẹ cháu đã mất tích".
Vẻ mặt của Lưu Phong trở nên trầm tư.
Chủ động mất tích sao?
Nếu đúng như vậy thì chứng tỏ bố mẹ anh vẫn còn sống. Nhưng tại sao?
Chuyện gì đã xảy ra với họ?
Đến nỗi họ phải bỏ cả anh và Tô Đát Kỷ để vội vã rời đi.
Lưu Phong lại hỏi thêm mấy câu, phát hiện không tìm được manh mối gì nữa nên đành phải bỏ cuộc.
Lúc này Lâm Ấu Nương cũng đã thu dọn xong đồ đạc.
Hai mẹ con không có nhiều đồ quý giá, chỉ có vài bộ quần áo để thay nên cũng không cần phải đóng gói nhiều.
"Đi thôi", Lưu Phong đứng dậy, cầm lấy gói đồ từ tay Lâm Ấu Nương, nói với Trương Tiểu Hoa: "Cô, cháu thấy chân cô hơi yếu, cô có thể cùng cháu đi đến công ty tạm thời làm công việc dọn vệ sinh. Cháu sẽ sắp xếp cho cô
một chỗ ở”.
"Về phần Ấu Nương, em cứ quay lại học tập đàng hoàng đi, những việc khác không cần phải lo".
"Làm người dọn vệ sinh sao?" Trương Tiểu Hoa băn khoăn: "Nhưng với tình trạng hiện tại của cô, làm gì có công ty nào thèm tuyển chứ?"
"Cô không cần lo lắng chuyện đó đâu", Lưu Phong không nói thêm nữa, dẫn hai người họ đi.
Khi họ ra ngoài, xe máy của Lưu Phong không chở được hai người nên anh bắt taxi cho Trương Tiểu Hoa và bảo Lâm Ấu Nương ngồi sau xe máy
của mình.
Lâm Ấu Nương ôm eo Lưu Phong, áp mặt vào lưng anh mà mặt đỏ như quả táo chín.
Lúc này, Lâm Ấu Nương cảm thấy một cảm giác hạnh phúc chưa từng có.
Khi đến tập đoàn Đan Quỳnh. Lưu Phong đứng đợi một lát thì Trương Tiểu Hoa cũng tới.
Sau khi trả tiền thuê nhà cho Trương Tiểu Hoa, Lưu Phong gọi hai người họ cùng đi vào tập đoàn Đan Quỳnh.
"Cháu trai, chúng ta liệu có bị họ chặn lại không?" Trương Tiểu Hoa tới gần cửa thì cảm thấy rất lo lắng.
Lâm Ấu Nương thậm chí còn bối rối hơn.
Cô ấy học chuyên ngành mỹ phẩm ở trường đại học và có hiểu biết nhất định về tập đoàn Đan Quỳnh.
Đặc biệt ở Thiên Châu, tên tuổi Diệp Đan Quỳnh và tập đoàn Đan Quỳnh lại càng nổi bật hơn.
Lâm Ấu Nương và bạn học của cô ấy đều vô cùng sùng bái nữ CEO xinh đẹp này.
Lâm Ấu Nương luôn mơ ước được làm việc tại tập đoàn Đan Quỳnh sau khi tốt nghiệp.
Nhưng cô ấy thực sự không ngờ rằng Lưu Phong lại đưa mình tới đây.
"Anh à, không phải anh định để mẹ em làm việc ở đây đấy chứ?”
Lâm Ấu Nương nắm lấy vạt áo của Lưu Phong, lo lắng nói: “Nghe nói muốn vào tập đoàn Đan Quỳnh rất khó. Em có một người chị đang là cán bộ hội sinh viên của trường, chị ấy đến đây để phỏng vấn nhưng vẫn bị loại".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!