Diệp Viễn cười nói: "Lẽ nào ngươi không biết, chuyện ta và Thạc Ngôn lọt vào vòng vây giết ở Tam Thánh Sơn, thật ra là kiệt tác của đám nhi tử của ngươi à?"
"Cái gì!" Hổ Bí chấn động, xoay người nhìn về phía các con của mình.
"Phụ vương, bọn ta không có!" Sa Ba phản ứng đầu tiên, thề thốt phủ nhận
nói
“Đúng vậy, phụ vương, ngài cũng phải nghĩ xem thực lực của bọn ta chứ, sao có thể điều động nhiều cuong giả Ngọc Hoang Thiên như vậy được? Diệp Viễn, hắn leo lên đại thụ, đây là đang ngậm máu phun người!" Hòa Phong cũng vô cùng căm hận nói.
Đám người Tử Quang Chiến Lang sớm đã trốn sạch.
Dù sao cũng không có chứng cứ, chỉ cần bọn họ không chịu thừa nhận, Diệp Viễn còn có thể làm gì bọn họ được?
Hổ Bí nghe xong hơi nhíu mày.
Tuy hắn ta sủng ái tiểu nhi tử Thạc Ngôn, nhưng cũng không thể bởi vì một câu mà xử tử chín đứa con còn lại.
“Diệp đại sư, tuy hiện tại ngài kết bái huynh đệ với Thánh Tôn đại nhân, nhưng cũng không thể tùy tiện đổ oan người khác đi? Thực lực của bọn họ, bản vương rõ ràng nhất, không có khả năng điều động nhiều cường giả Ngọc Hoàng Thiên như vậy được!" Hổ Bí nói.
Nghe xong lời này, mấy người Hòa Phong đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đều nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ hả hê.
Rốt cuộc thì Thạc Ngôn tuổi trẻ, nghe được mấy ca ca nói láo như vậy, sớm đã vô cùng giận dữ.
"Các ngươi còn biết xấu hổ hay không? Bát Ban Báo và Tử Quang Chiến Lang đều đã chính miệng thừa nhận, vậy mà các ngươi còn đứng đây diễn trò! Uổng cho ta coi các ngươi là người thân nhất, thế mà các ngươi lại hung ác như vậy!" Thạc Ngôn giận không kiềm được, nói.
"Lão Thập Lục, không thể nói lung tung được! Bọn ta làm ca ca, bình thường cũng nhường không ít sự sủng ái cho ngươi! Điểm này, tin là phụ vương cũng nhìn thấy! Bây giờ ngươi tìm được núi dựa lớn, thì sẽ hạ thủ với các huynh đệ sao? Lão Thập Lục, ngươi cũng độc ác quá đi?" Sa Ba nói với vẻ mặt 'tức giận'.
"Lão Thập Lục, ngươi muốn kế thừa đại vương vị của phụ vương, còn cần sự cố gắng của bản thân. Cho dù giết tất cả bọn ta, thực lực bản thân ngươi không tốt cũng không được đâu!" Hòa Phong thêm dầu vào lửa.
Hổ Bí nghe xong, hiểu rõ gật đầu.
Xưa nay biểu hiện của bọn họ, mình vẫn có thể nhìn ra được.
Chín đứa khác đung là đã chieu cố Thạc Ngôn rất nhiều.
Chỉ là hắn ta không biết, tình thế trong một năm gần đây đã biến hóa rất nhiều.
“Lão Thập Lục, ngươi đã lớn rồi! Nhưng mà thủ đoạn này, khiến bản vương quá thất vọng rồi!" Hổ Bí thở dài, phiền muộn nói. Các ngưa "Các ngươi ... các ngươi ... " Thạc Ngôn gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai.
Thạc Ngôn phát hiện, bản thân vẫn là quá non nớt.
Nói mấy câu, đung là bị chan họng không phản bác được.
Hắn ta thực sự tìm không ra chứng cứ để phản bác bọn họ.
Lúc này, Diệp Viễn vỗ vai hắn, không nhanh không chậm nói: "Tiểu tử, không cần phải đỏ mặt tía tai như vậy. Ngày hôm nay ta dạy ngươi một chiêu, trên thế giới này, ngôn ngữ đều vô nghĩa. Chỉ có thực lực, mới thật sự là bản lĩnh để đứng thẳng!”
Vừa dứt lời, một công kích nguyên thần bắn ra.
Sa Ba kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.
Tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Chẳng ai ngờ rằng, Diệp Viễn lại ra tay giết người trong tình huống không hề có đạo lý như vậy!
"Diệp Viễn, ngươi!" Hổ Bí giận dữ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!