Có rất nhiều Thánh Hoàng Thiên của Đan Minh đều là Thiên Dược Sư ngũ phẩm
Họ đều biết rằng Thiên Dược tứ phẩm không phải là cải thảo.
Ngay cả là những loại thiên dược thông thường này cũng vô cùng trân quý.
Diệp Viễn có thể lấy ra nhiều Thiên Đan chân phẩm như vậy, chỉ có thể chứng minh rằng tỷ lệ sử dụng thiên dược của hắn là rất cao!
Những Thiên Dược Su ngu phẩm như họ, tham chí la Tổng minh Lý Trường Sinh cũng phải lép vế khi ở trước mặt Diệp Viễn.
Trong lúc nói chuyện thì mười ba cường giả Thánh Hoàng Thiên đã hoàn tất việc bao vây Diệp Viễn.
Bùm!
Hai người điên cuồng đùng đoàng hơn mười chiêu, cuối cùng Triệu Đỉnh không nhịn được, mãnh liệt phun ra một ngụm máu.
Lúc này, khí tức của Triệu Đỉnh rối loạn, vô cùng thê thảm.
Diệp Viễn đã nuốt vài viên thiên đan, khí tức nhanh chóng phục hồi, hắn nhìn Triệu Đỉnh từ nơi xa xôi rồi cười khẩy: “Đã mười lăm chiêu rồi, ngươi không giết được ta nhưng đã bị ta đánh trọng thương! Ha ha, trước đó ngươi khoác lác dữ dội, lúc này đã đi đâu rồi?"
Triệu Đỉnh đột nhiên bật cười ha ha: "Tiểu tử, ngươi rất mạnh! Ngươi tưởng bổn tôn sẽ chiến đấu công bằng với ngươi sao? Tất cả ra đây!"
Trong khoảng không có một trận chấn động, hơn mười luồng khí tức mạnh mẽ đạp không bước ra.
Sau khi những người này xuất hiện thì khí cơ đã khóa chặt Diệp Viễn từ xa.
Chỉ cần Diệp Viễn cử động thì họ sẽ giáng một đòn chí mạng!
Ánh mắt của Diệp Viễn ngưng tụ lại và phát hiện ra một người quen thuộc trong đám đông.
Hoàng Phủ Vân Tư!
Khi đó, Phong Huyền Dịch - Tông chủ của Võ Định Thiên Tông chính là chết trong tay của hắn ta.
Không ngờ trăm năm không gặp, Hoàng Phủ Vân Tư cũng đã đột phá đến cảnh giới Thánh Hoàng Thiên!
Nhưng nghĩ lại thì cũng có gì là lạ.
Thứ mà Đan Minh không thiếu nhất chính là thiên đan.
Một bán Thánh Hoàng Thiên mà đột phá lên Thánh Hoàng Thiên là điều quá đỗi bình thường.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, Hoàng Phủ Vân Tư cười nói rằng: “Diệp Viễn, đã lâu không gặp! Thực sự không ngờ rằng hơn trăm năm không gặp, ngươi vậy mà đã sở hữu thực lực giết chết Thánh Hoàng Thiên! Nhưng vô ích thoi! Thực lực của Đan Minh là thu mà ngưoi khong thể tưởng tượng được! Hiện giờ ngươi lẻ loi một mình, chỉ dựa vào một chút lòng can đảm mà cũng muốn báo thù sao?”
Rõ ràng, Hoàng Phủ Vân Tư cảm thấy đã ăn chắc Diệp Viễn rồi nên hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của Diệp Viễn.
Chỉ là hắn ta không để ý rằng trong cát bụi của ngọn núi xa xăm, có một bóng người đang rất sốt ruột.
Hắn ta muốn lên tiếng nhưng lại không thể nói được.
Mười mấy cường giả Thánh Hoàng Thiên này đã rơi vào một cuộc khủng hoảng lớn mà không hề hay biết!
Diệp Viễn nhìn Hoàng Phủ Vân Tư, cười nhạo: "Ha ha, ngươi đến đúng lúc lắm! Hôm nay ta có thể tóm cổ cả bọn các ngươi rồi!"
Hoàng Phủ Vân Tư lắc đầu cười lớn: "Diệp Viễn, ngươi rất mạnh, thiên phú cũng rất cao! Nhưng ngươi đã nôn nóng trả thù rồi! Nếu ngươi tu luyện đến Thánh Hoàng Thiên trung kỳ thì chưa chắc không có hy vọng trả thù. Nhưng hiện giờ đang đối mặt với nhiều Thánh Hoàng Thiên như vậy, ngươi cũng dám nói tóm cổ cả bọn à?"
"Ha ha, tên ngoc không biết tự lượng sức mình! Một Ngọc Hoang Thiên nhỏ nhoi, thực sự tưởng rằng nhờ vào Hồng Mông chí bảo nhị phẩm là có thể trả thù sao?" Một Minh chủ trong đó khinh thường nói.
"Tổng minh cũng đã trên đường đến đay, thủ đoạn của han ta là thứ mà ngươi hoàn toàn không thể tưởng tượng được! Tổng minh đã nói rằng để ngươi lại cho hắn ta! Ngươi hãy chuẩn bị sẵn đón nhận cơn thịnh nộ của Tổng minh đi!”
Trong mắt của những Minh chủ này, lời nói của Diệp Viễn đúng là trẻ con lố bịch.
Một Ngọc Hoang Thiên nhỏ nhoi lại dám đe dọa nhiều Thánh Hoàng Thiên như vậy.
Sở hữu Hồng Mông chí bảo nhị phẩm thì đã sao?
Có thể vượt cấp chiến đấu thì đã sao?
Đan Minh không phải chỉ có một Thánh Hoàng Thiên!
Huống hồ còn có một Lý Trường Sinh thâm sâu khó lường!
"Ha ha ha ... "
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!