Lọc Truyện

Tuyệt Thế Long Thần - Dương Phàm (FULL)

Thảo nào người ta đều nói phụ nữ ngực lớn thì có linh hồn, quả là đúng như Vậy.

"Nếu em không muốn tách rời với linh hồn thì cứ ở cạnh cô ấy thôi, dù sao. phụ nữ có linh hồn cũng đẹp."

Dương Phàm nói với vẻ hơi tiếc nuối.

Nghe vậy, trong ánh mắt Đường Ngữ Yên thoáng qua một nét buồn bã, trong lòng thầm mắng: Tên ngốc không hiểu phong tình, đúng là một người độc thân bằng thực lực mà.

Nhưng nghĩ lại, anh ấy cũng đâu có thiếu phụ nữ, thật sự không hiểu sao người này ngu ngốc như khúc gỗ mà lại có nhiều người phụ nữ vây quanh như vậy.

Trong lúc trò chuyện, hai người đã trở về biệt thự.

Dương Phàm chỉ vào chiếc Pagani Huayra đang đậu trong gara và nói: "Sau này em lái chiếc này nhé, tự vào nhà lấy chìa khóa đi."

Đó là một chiếc siêu xe với thiết kế đường cong rất đẹp, động cơ V12, theo lời đồn, tăng tốc từ 0 đến 100km chỉ mất 3,2 giây, ở Trung Quốc, giá bán khoảng 2000 vạn tệ.

Trước đây Dương Phàm từng chú ý thấy Đường Ngữ Yên lén nhìn chiếc xe này trong gara, nhưng sau đó hắn lại quá bận rộn nên quên mất chuyện này.

Đường Ngữ Yên quả thực rất thích chiếc xe này, nhưng cô ngại không dám nói với Dương Phàm, hơn nữa chiếc xe này đắt như vậy, cô cũng không dám mơ tưởng sẽ được sở hữu.

Điều khiến cô bất ngờ là Dương Phàm lại thực sự cho cô lái chiếc xe này.

Nhưng Đường Ngữ Yên rất thắc mắc, cô mở miệng hỏi Dương Phàm: "Anh có nhiều xe như vậy, tại sao không tự mình lái?"

Dương Phàm cười xấu xa: "Chiếc xe anh muốn lái cần phải được người ta đồng ý mới được."

Đường Ngữ Yên tất nhiên nghe không hiểu những lời nói tục này, vẻ mặt ngây ngô hỏi lại: "Hả? Sao anh không tự mua?"

Cô biết Dương Phàm kiếm được vài chục tỷ mỗi tháng, chẳng lẽ còn có chiếc xe nào hắn không mua nổi sao?

Dương Phàm cũng bị vẻ mặt ngây thơ của Đường Ngữ Yên chọc cười, bèn trả lời: "Chiếc xe anh muốn lái thì tiền không mua được."

Hắn cười bất lực, tiếp tục nói: "Nói chính xác là chiếc xe mua bằng tiền thì không có linh hồn."

Đường Ngữ Yên cuối cùng cũng hiểu ra Dương Phàm đang nói gì, lập tức xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng.

Cô liếc mắt nhìn Dương Phàm: "Đồ không đàng hoàng."

Dương Phàm cười ha ha, người phụ nữ này có làn da trắng như tuyết, mỗi lần xấu hổ là mặt đỏ ửng rõ ràng, trông thật thú vị.

Chỉ là không biết, khi cô ấy nằm dưới, liệu khuôn mặt này có nóng đến mức bỏng người không?

Tiếng động cơ gầm rú vang lên, Đường Ngữ Yên khởi động xe, cô hạ cửa sổ xe xuống, gương mặt rạng rỡ nói với Dương Phàm: "Anh Phàm, em đi làm đây."

Dương Phàm hỏi: "Không đi làm có được không?”

Khóe miệng Đường Ngữ Yên nhếch lên một nụ cười rạng rỡ, cô vốn định nói: Anh là ông chủ, có đi làm hay không chẳng phải là do anh quyết định sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy vẫn nên phối hợp diễn trò với Dương Phàm, nếu không tác giả có lẽ sẽ không đủ từ để viết chương này.

Cô nở một nụ cười ngọt ngào, hỏi Dương Phàm: "Không đi làm thì anh nuôi emà?"

"Ừ, anh nuôi em." Dương Phàm cười gật đầu.

Đường Ngữ Yên cười tinh nghịch, nói: "Thế còn Tô Mộng Dao và Vương Lệ Trữ thì sao đây?"

Sắc mặt Dương Phàm lập tức thay đổi, cảnh tượng ấm áp thế này mà cô lại nói chuyện đó? Mẹ kiếp.

"Em có thể đi làm rồi, mau cút đi, cút nhanh lên."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!