Lọc Truyện

Uông Thiếu Tình Yêu Này Dành Cho Anh - Ninh Thanh Vy

Rồi cũng đã đến ngày Kiều Yên Đan vượt cạn, Uông Khắc Thiên mặt mày tái lét nắm chặt tay cô.

" aaa "

Kiều Yên Đan đau bụng mà hét lên, cô đã đau gần hai tiếng nhưng vẫn chưa nỡ đủ phân, Uông Khắc Thiên lo lắng lau từng giọt mồ hôi trên trán cô. Anh thấy phụ nữ thật thiệt thòi khi phải chịu đau đớn để sinh con.

" Bà xã, em cố gắng một chút " anh đặt lên trán cô nụ hôn

" Ông xã em đau quá..hức..hức "

" Bảo bối, em chịu đau một chút nữa, một lát chúng ta gặp con rồi "

" Vâng " cô gật gật đầu

" Aaaa "

" Sao lại đau như vậy? Làm gì để hết đau đi " Anh quát lên

" Đại thiếu gia, sinh thì phải đau như vậy, hay là chuyển sang sinh mổ"

" Không..không..em chịu được, aaa"

Ông bà Uông và hai vợ chồng Uông Khắc Huy lo lắng ngồi chờ ở ngoài, bà Uông biết sinh đôi sẽ rất mất sức, bà sợ Kiều Yên Đan sẽ không đủ sức để rặn.

" aaaa"

" Sao chị ấy tới giờ vẫn chưa sinh nữa " Hạ Tử Chi nói

" Đau bụng như vậy một lát làm sao đủ sức để rặn đây " bà Uông lo lắng nói

" Hai người ngồi xuống đi, chóng mặt chết đi được "

Uông Khắc Huy ngáp dài ngáp ngắn nói, khi nãy anh vừa mới ngủ đã bị Hạ Tử Chi dựng đầu ngồi dậy đi bệnh viện. Công việc ở tập đoàn và ở Hắc bang đều do anh và Uông Khắc Trí xử lý vì Uông Khắc Thiên và Đỗ Từ Khiêm phải ở nhà chăm vợ bầu.

" Còn ngáp được " bà Uông đánh vào mặt anh

" Mẹ, tự nhiên đánh con " anh hoang mang

" Chưa đánh chết con là may rồi " Ông Uông lườm anh

" Con đã làm gì? Sao ai cũng ức hiếp con vậy? Vợ, anh bị ức hiếp này " Uông Khắc Thiên ôm eo Hạ Tử Chi1

" Buông ra coi, mệt chết đi được " Hạ Tử Chi đánh lên tay anh.

Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ Uông Khắc Huy là vệ sĩ hay tài xế gì chứ không phải nhị thiếu gia Uông gia vì anh bị bạt đãi rất tội nghiệp.1

" aaa đau quá " Kiều Yên Đan cắn chặt môi

" Thiếu phu nhân đã nỡ đủ rồi ạ, tôi điếm 1 2 3 là cô rặn nhé "1

Kiều Yên Đan cố gắng gật nhẹ đầu rồi hít thở

" 1 2 3 "

" Aaaaaaa"

" Aaaaaaaaaaa"

Uông Khắc Thiên giờ phút này anh rất khó chịu và lo lắng, tại sao sinh con lại đau đớn như vậy, anh ước gì có thể thay cô nằm lên đây.1

" Aaaaaaaaaaaa"

" Phu nhân thấy đầu đứa bé rồi, dùng hết sức rặn thêm một lần nữa "

Uông Khắc Thiên yêu chiều lao đi những giọt mồ hôi trên trán cô rồi đặt lên một nụ hôn

" Bảo bối cố gắng lên " anh nắm chặt tay cô

" Aaaaaaaaaaaaa"

oe oe oe

" Ra rồi, ra rồi phu nhân, là một tiểu thiếu gia, vẫn còn một bé nữa phu nhân cô hít thở đều "

Kiều Yên Đan dù đã kiệt sức nhưng khi nghe bác sĩ nói vẫn còn một em bé nữa trong bụng thì sức mạnh người mẹ trỗi dậy1

" Bảo bối " Uông Khắc Thiên thật sự rất sót mà gơm gớm nước mắt

" Phu nhân một lần nữa...1 2 3 rặn "

" Aaaaaaa "

" Một lần nữa "

"Aaaaaaaaaaa"

" Aaaaaaaaaaaaaaa"

" aaaaaaaa"

" Cố lên bảo bối "

" aaaaaaaaaaaaaaaaa"

oe oe oe

" Ra rồi ra rồi, là một cô công chúa. Chúc mừng đại thiếu gia là một cặp long phụng rất khỏe mạnh "1

Kiều Yên Đan nghe được hai chữ 'khỏe mạnh ' mà ngất đi vì kiệt sức, còn Uông Khắc Thiên thì nước mắt chảy dài nhìn hai đứa con của mình1

Kiều Yên Đan được chuyển đến phòng riêng trong bệnh viện. Uông Khắc Thiên nãy giờ cứ nắm tay Kiều Yên Đan xuốt mà bỏ quên luôn hai đứa con của mình. Anh quá sót khi cô chịu đau đớn nhiều như vậy.1

Ông Uông bây giờ cứ khư khư ôm lấy cháu nội gái của mình, bà Uông nhìn theo mà lắc đầu.1

" Ba, cho con ẩm lấy hên sang năm sinh bé gái " Uông Khắc Huy đi lại gần ông Uông1

" Con xứng đáng được hai cậu con trai, Tử Chi con cứ tiếp tục sinh cháu nội trai cho ba " Ông Uông lườm anh.

" Ba đúng là, sao lúc nhỏ ba không bốp mũi cho con chết luôn đi "

" Nếu mẹ con cho phép ba nhất định sẽ làm " Ông cưng chiều hôn lên mặt bối bối nhỏ.

" Bối bối của ông nội, chú ba đáng ghét lắm con đừng cho chú ba bế nhé "

Hạ Tử Chi buồn cười với ba chồng mình, miệng thì cứ bảo sinh con trai nhưng lại rất thích con gái.

Bà Uông bế bé trai lên bà bật cười vì quá giống Uông Khắc Thiên.

" Ui chao, bảo bảo mà để ở ngoài đường cũng biết là con của Khắc Thiên " bà Uông cười lớn.

" Cũng giống con vậy " Uông Khắc Huy buồn buồn nói

" Khắc Huy con muốn bị mắng tới khi nào? Con và Khắc Thiên là sinh đôi mà? " bà Uông gõ lên đầu anh.

Kiều Yên Đan lờ mờ mở mắt nhìn xung quanh, Uông Khắc Thiên liền mỉm cười nhìn cô.

" Em tỉnh rồi, mệt lắm không? " Uông Khắc Thiên lo lắng hỏi

Kiều Yên Đan mỉm cười lắc đầu, sinh con cho anh dù mệt hơn đau hơn cô cũng tình nguyện.

" Yên Đan con xem, giống Khắc Thiên quá "bà Uông bế lại cho cô

" Dạ " cô mắt đỏ lên vuốt vuốt má bảo bảo

" Con gái con đâu? " Uông Khắc Thiên hốt hoảng lên

" Ba con bế kìa " bà Uông bật cười, đến giờ này mới nhớ đã có con.

" Trời, con tưởng bỏ quên ở phòng sinh " anh vuốt ngực nhìn qua ông Uông1

" Bối bối của ông nội, con xem ba con vô trách nhiệm kìa, đừng ở với ba, qua ở với ông bà nội nha " ông Uông bế lại cho cô.

" Chị dâu chị giỏi thật đấy, sinh một lần đã đủ trai đủ gái " Hạ Tử Chi mỉm cười nhìn cô

" Đau lắm đấy " cô nhăng mặt ngồi dậy

Uông Khắc Thiên đỡ cô ngồi dậy rồi pha sữa đút từng muỗng cho cô, Kiều Yên Đan bây giờ cảm thấy mình là người may mắm nhất thế giới khi có người chồng thương yêu chiều chuộng và có con trai con gái xinh xắn.

" Hai đứa đặt tên cho cháu nội của mẹ đi "

" Bảo bối em đặt đi, em sinh cực khổ như vậy "

" Bé trai là Khắc Nhiên được không ba mẹ " cô nói

" Được "

" Bé gái anh đặt đi " cô nhìn anh

" Đan Nghi đi, Đan là tên của em "

" Tiểu Nhiên, tiểu Nghi " cô mỉm cười nhìn hai đứa con của mình.

Kiều Yên Đan bây giờ rất hài lòng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, có Uông Khắc Thiên và tiểu Nhiên tiểu Nghi như vậy đã đủ với cô. Đây chính là cuộc sống cô ao ước trước đây vì cô không biết cảm giác sống bên ba mẹ là thế nào? .



Chương Cuối: Kết

Mọi người cũng đã ra về để cho Kiều Yên Đan cho hai đứa nhỏ ti sữa. Cô lần đầu làm mẹ nên rất bỡ ngỡ nhưng cũng nhờ có bà Uông và Hạ Tử Chi chỉ dạy cho cô.

Uông Khắc Thiên mặt đen xì khi bị hai đứa nhỏ cướp bình sữa của anh một cách công khai như vậy, cô còn đưa đầu ti vào ngay miệng cho tiểu Nhiên ti.

Kiều Yên Đan mỉm cười nhìn vào cái miệng nhỏ của tiểu Nhiên, dù mới mở mắt chào đời như rất háo ăn sữa. Kiều Yên Đan cho tiểu Nhiên ti xong thì đặt cô nằm xuống rồi bế tiểu Nghi lên cho ti bên còn lại.

Uông Khắc Thiên bế tiểu Nhiên hôn nhẹ vào má cậu, anh tin tiểu Nhiên chính là đứa con chưa kịp chào đời kia của anh.

Kiều Yên Đan ở bệnh ba ngày thì được về nhà, Uông Khắc Thiên bây giờ đúng chuẩn ông bố bỉm sữa khi anh rất thành thạo thay bỉm tả và ru ngủ.

Sáng sớm ông bà Uông đã bế tiểu An đi qua biệt thự của anh, Uông Khắc Thiên nhìn tiểu An mà nhăng mặt.

" Khắc Huy đâu?"

" Sáng mẹ chưa mở mắt thì Khắc Huy đã bế tiểu An sang, đứng là ba tồi mà " bà Uông mắng liếc Uông Khắc Huy.

Tiểu An bây giờ đã hơn 1 tuổi nên đã chập chững biết đi, cậu tuy còn bé nhưng lại rất phá phấy giống Uông Khắc Huy khi nhỏ.

Uông Khắc Thiên bế tiểu An lên phòng cho chơi cùng tiểu Nhiên, còn tiểu Nghi đã bị ông Uông ẩm lấy.

................

Bốn năm sau.

Tiểu Nhiên và tiểu Nghi đã được 4 tuổi và tiểu An 5 tuổi, con của Đỗ Từ Khiêm và Uông Vy Anh cũng là một bé trai rất kháu khỉnh tên là Đỗ Anh Khôi. Ba cậu con trai này chỉ cần gặp nhau là coi như chỗ đó như có chiến tranh mới vừa xảy ra. Uông Khắc Thiên may mắn hơn khi có một cô công chúa rất bám anh, tới khi đi làm anh cũng phải bế theo.

Kiều Yên Đan từ lầu đi xuống đã thấy ba cậu Tiểu Nhiên, Tiểu An và tiểu Khôi bày đồ chơi ở dưới sảnh. Cô lắc đầu mặc kệ rồi bỏ vào phòng bếp lấy bánh ngọt cho ba cậu ăn.

Kiều Yên Đan rất buồn cười khi tiểu An và Tiểu Nhiên tuy khác ba khác mẹ nhưng khuôn mặt lại khá giống nhau vì cả hai đều giống ba mình và hai người ba của hai cậu lại là anh em sinh đôi.

" Ba đứa lại ăn bánh rồi chơi tiếp "

" Bác à, sao con không thấy tiểu Nghi ạ " tiểu An hỏi

" Tiểu Nghi theo bác trai con lên tập đoàn rồi, chiều mới về " cô xoa đầu tiểu An

" Vậy bác gọi mẹ con nói là hôm nay con sẽ ngủ lại đây "

" Được " cô mỉm cười.

" Con cũng ngủ lại " tiểu Khôi chu môi nói

" Được hết, ba đứa ăn xong lên phòng tắm rữa rồi học bài nhé "

" Dạ vâng "

Tiểu An và tiểu Khôi rất thường xuyên ở lại đây nên Uông Khắc Thiên đã dọn sẵn một phòng cho hai cậu và đều này anh cũng không vui gì mấy.

Tiểu Nghi đi theo Uông Khắc Thiên đi lên tập đoàn, cô luôn bám lấy ba mình tận phòng họp. Mọi nhân viên ở đây cũng quá quen với cảnh tượng này.

" Baba, con đói bụng" cô khều tay anh

" Khắc Trí em tiếp tục đi, anh cho tiểu Nghi ăn cái đã " Uông Khắc Thiên bế tiểu Nghi ra khỏi phòng họp để lại Uông Khắc Trí mặt nhăng nhó.

Sau khi cho ăn xong Uông Khắc Thiên cho tiểu Nghi ngủ rồi mới tiếp tục làm việc. Cuộc sống bốn năm nay của anh luôn là vậy.

Kiều Yên Đan bây giờ mở cho mình một tiệm hoa rất lớn và thuê nhân viên bán hàng, chỉ có những lúc rảnh cô mới ra ngoài đó để xem xét.

Buổi tối Kiều Yên Đan ngồi trên giường lướt điện thoại thì hai ba con Uông Khắc Thiên đi về.

" Sao ba thằng nhóc đó lại ở đây nữa rồi " Uông Khắc Thiên nhăng mặt nhìn cô

" Ba đứa đó đều là con anh và cháu anh đấy " cô bật cười bế tiểu Nghi trên tay anh

" Tiểu Nghi nhớ mẹ không? " cô thơm vào má tiểu Nghi

" Nhớ ạ "

" Để anh gọi Khắc Huy qua đón bọn nhóc đó "

" Thôi anh, bọn nhỏ thích ở đây mà "

" Nhưng anh không thích, em xuống dưới nhà xem bọn chúng đem cả xe vào nhà láy rồi kìa "

" Kệ đi mà, con nít thì phải quậy phá một chút "

" Một chút? Anh thấy quá nhiều chút " Uông Khắc Thiên bực bội đi vào phòng tắm.

Kiều Yên Đan bật cười bế tiểu Nghi về phòng của cô bé tắm rữa.

Buổi tối Uông Khắc Thiên phải la hét một lúc ba đứa trẻ mới chịu lên giường nằm ngủ, bây giờ anh mới hiểu được cảm giác của ba mình.

Uông Khắc Thiên về phòng mình thì thấy Kiều Yên Đan đang ru tiểu Nghi ngủ, tiểu Nghi dù có phòng riêng nhưng không bao giờ chịu ngủ vì cô không thể thiếu mùi của Uông Khắc Thiên được.

" Baba " tiểu Nghi ngồi dậy câu cổ anh

" Sao con không ngủ?"

" Không có ba con ngủ không được "

Kiều Yên Đan và Uông Khắc Thiên từ lúc có con thì quan hệ vợ chồng giảm xuống, mặc dù anh rất muốn nhưng tiểu Nghi cứ bám chặt lấy anh.

" Nằm xuống ba ru con ngủ "

" Vâng ạ "

Kiều Yên Đan thở dài, cô đã dỗ hết lòng hết sức nhưng tiểu Nghi vẫn không chịu ngủ, vậy mà khi có anh là mắt cô bé đã híp lại.

Kiều Yên Đan quay qua một bên ôm gối ngủ, cô cũng đã quen với cuộc sống mất chồng như thế này rồi.

Uông Khắc Thiên cứ nhìn chằm chằm vào bờ vai mịn màng của cô nhưng khi nhìn xuống thấy tiểu Nghi thì anh thở dài. Những lúc muốn làm chuyện vợ chồng anh phải kéo cô qua phòng khác hay là phải làm ở sofa vì sợ tiểu Nghi thức giấc.

" Bà xã " anh khuề người cô

" Gì vậy? "

" Chúng ta qua phòng khác đi " anh nháy mắt với cô

" Thôi, em buồn ngủ rồi " em ngáp một cái rồi kéo chăn lên tới ngực.

Uông Khắc Thiên bị cô từ chối mà buồn bã nằm xuống ngủ nhưng trong đầu anh lại hiện lên cơ thể quyến rũ của cô.

Uông Khắc Thiên dứt khoát ngồi dậy đi lại bế kiều Yên Đan lên, cô đang mơ màng thì bị anh bế mà giật mình hốt hoảng.

" Anh..anh "

" Anh chịu hết nỗi rồi, bà xã chiều anh một chút "

Kiều Yên Đan thấy gương mặt đỏ tươi của anh mà bật cười, đêm đó đến tận 2 giờ sáng anh mới bế cô về phòng ngủ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!