Những võ giả bị đào thải ra ngoài cũng âm thầm lắc đầu, bình thường, nếu võ giả có thể tu luyện được thân pháp hoàng giai hạ phểm, hơn nữa còn tu luyện nó tới viên mãn thì hoàn toàn có thể cầm cự được một nén nhang.
Nhưng Lục Nhân là huyết mạch phế phẩm, không thể tu luyện thân pháp cao cấp khác,
không thể vượt qua được khảo hạch.
Sắc mặt của đại trưởng lão Mạnh Thiên cũng khá khó coi, võ kỹ mà Lục Nhân tu luyện thực sự đêu quá thấp, rất khó ngăn được đòn tấn công của cự thú Đà Xá.
“Đồ nhỉ, vỉ sư tin tưởng ngươi!”
Vân Thanh Dao nhìn chằm chằm Lục Nhân, nắm chặt nắm đấm để dằn tâm trạng sốt ruột lại.
Rầm rầm ram!
Móng vuốt sắc nhọn của cự thú Đà Xá không ngừng vung lên, làm dấy lên nhưng cơn gió mạnh.
“Nếu đã không tránh được thì ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Lục Nhân không ngăn cản nữa mà đứng yên tại chỗ, song chưởng hiện ra Bát Quái, thấy cự thú Đà Xá đánh tới, hắn cũng trực tiếp tung chưởng.
Ầm!
Móng vuốt to bằng cả quả núi tát bay Lục Nhân.
Hự!
Lục Nhân phun ra một búng máu tươi, lùi
lại mấy chục bước mới đứng vững được.
“Sức mạnh của nó cũng chỉ vậy mà thôi, tiếp đi’”
Lục Nhân hét lớn một tiếng, ngọn lửa ý chí chiến đấu bùng cháy, nếu đã không tránh được thì liều mạng vậy.
Hơn nữa, sau đòn đánh vừa rồi, Lục Nhân tự tin hắn có thể đỡ được đòn công kích của cự thú Đà Xá.
Thân thể của hắn đã đạt tới Dưỡng Khí Luyện Thể, đủ sức chịu được lực đánh này, nếu là trước đây thì dính một cái tát như vậy, chắc chắn hắn không thể nhỏm dậy nổi.
Ầm!
Ầm!
Cự thú Đà Xá tát thêm mấy cái nữa, Lục Nhân đều sử dụng Bát Quái Chưởng để đỡ, sau mười mấy chưởng liên tiếp, thân thể của cự thú Đà Xá tự động tan rã, hóa thành những đốm lửa rồi tan biến.
“Thế mà hắn cũng gắng gượng chịu được đợt tấn công dữ dội của cự thú Đà Xá ư?”
Mọi người thấy vậy dều sửng sốt.
Không ai ngờ được rằng, Lục Nhân lại từ
bỏ né tránh, lựa chọn đối đầu trực diện.
Thân thể của người này làm bằng sắt hay sao?
Một võ giả Khai Khiếu Cảnh mà lại có thân thể đáng sợ như vậy ư!
“Ha ha ha, Vân trưởng lão, tầm mắt của mấy lão già bọn ta quả là hạn hẹp, con mắt chọn đồ đệ của Vân trưởng lão thật chuẩn xác!”
Đại trưởng lão Mạnh Thiên thấy Lục Nhân thành công kiên trì được một nén nhang bèn cười phá lên.
Vân Thanh Dao mỉm cười, che giấu sự bối rối của mình.
Đây đâu phải là do con mắt của nàng tinh tường, nàng chỉ lớ ngớ túm được một đồ đệ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!