Đối với hắn, Kẻ Điên chính là bằng hữu, là đồng bọn của hắn!
Giờ đây, Vương Hồ lại dám ra tay với Kẻ Điên, điều này đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn.
Nếu Vương Hồ dám đường đường chính chính đánh một trận với hắn, vậy thì cho dù hắn là một tên Tà Võ, Lâm Huyền cũng sẽ để hắn thua một cách có thể diện.
Đây là sự tôn trọng đối với kẻ mạnh!
Nhưng hiện tại, có vẻ Vương Hồ đã sắp mất đi tâm tính của một kẻ mạnh rồi.
Vì để trở nên mạnh lên, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn độc ác nào!
Một trận khí thế mạnh me bỗng nhiên nổi lên trên người Lâm Huyền, hắn thi triển tới tầng cuối cùng của Đạo Thần Kiếm Pháp, chém về phía Vương Hồ.
Nhát kiếm này của hắn khiến cho Vương Hồ mất đi ý muốn phản kháng.
"Không, sao ta có thể thất bại được?"
Vương Hồ dựa vào Thổ Quy Tắc mà gắng gượng chống đỡ một chiêu này.
Hắn không phản kích mà bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Độc sư?
Độc thuật của Độc sư dĩ nhiên là tuyệt diệu xuất sắc, nhưng nếu xét về thực lực và quy tắc thì han vẫn còn kém rất nhiều.
Vương Hồ rơi vào đường cùng, chỉ có thể nhìn vào những con yêu thú kia.
Dưới sự hỗ trợ của Phong Quy Tắc, hắn mạnh mẽ xông tới giữa đám thú vậy.
Hắn không ngừng chém giết đàn thú, nhét những bộ phận còn sót lại của yêu thú vào miệng.
Vương Hồ tựa như phat đien, vừa ne tranh những đòn tan công của Lâm Huyền, vừa giết chóc bừa bãi trong đàn thú.
Lâm Huyền nhìn thấy hết thảy cảnh tượng này.
Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra cảm giác bi thương.
Vương Hồ theo đuổi thực lực như thế, thật sự tốt sao?
Là một Võ giả, hắn đã thành công rồi!
Vương Hồ tuy rằng không còn trẻ, nhưng có thể bước vào cảnh giới Quy Nhất đã là rất không tồi rồi.
Nhưng làm một người, một con người có máu có thịt, hắn có xứng hay không?
Người sở dĩ là người, bởi vì người có lễ nghĩa, liêm sỉ.
Người sở dĩ là người, bởi vì người có ý thức về chủng tộc.
Người sở dĩ là người, bởi vì người luôn để lại đường lui.
Vương Hồ vì theo đuổi thực lực mà nghe theo quy luật của loài thú dữ, với tất cả những chuyện mà hắn đã làm ra, sao hắn còn xứng đáng làm người?
Ra tay với bằng hữu, xứng đáng sao?
Lâm Huyền thở dài, người như thế còn sống trên thế gian này để làm gì?
Lâm Huyền không tiến lên ngăn cản Vương Hồ, nếu Vương Hồ cho rằng cắn nuốt có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, vậy cứ để cho hắn thỏa sức cắn nuốt đi xem sao?
Lâm Huyền đặt Thực Long Kiếm trước ngực, thậm chí còn thu hồi tất cả Quy Tắc Chi Lực về.
Vương Hồ thấy thế, cho rằng bản thân đã tìm được cơ hội.
Động tác cắn nuốt của hắn càng thêm nhanh chóng, chỉ một lát sau, hắn đã cắn nuốt được mấy con yêu thú Quy Nhất Cảnh.
Lúc này, thực lực của Vương Hồ cũng thuận nước đẩy thuyền mà tăng lên.
Trong quá trình này, Vương Hồ thế mà lại đột phá tới Quy Nhất Cảnh tầng ốn!
Hắn nhìn về phía Lâm Huyền.
"Còn chưa đủ!"
Ngay sau đó, hắn lập tức nhìn về đàn thú.
Lâm Huyền thở dài một tiếng, giơ Thực Long Kiếm lên.
Mũi kiếm chỉ thẳng lên bầu trời.
"Vương Hồ, một vừa hai phải thôi!"
Lâm Huyền lên tiếng.
“Ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn là một Võ giả của loài người ư?"
Trong lúc nói chuyện, một đám mây sét đã dần tích tụ trên không trung.
Nếu Vương Hồ đã từng xem những trận chiến của Lâm Huyền, tất nhiên sẽ phát hiện rằng, lúc này, cả người hắn đang được bao phủ bởi một quy tắc vô cùng uy nghiêm.
Lôi Quy Tắc!
Lâm Huyền vẫn chưa sử dụng Lôi Dẫn Kiếm.
Lôi Dẫn Kiếm chủ yếu chỉ là để dùng tới Lôi Quy Tắc mà thôi, uy lực của bản thân nó cũng không phải là quá mạnh.
Hiện tại, Lâm Huyền cho Lôi Quy Tắc dung nhập vào trong Đạo Thần Kiếm Pháp
Ngay cả Lâm Huyền cũng không dám chắc chắn rằng nhát kiếm này sẽ có uy lực như thế nào.
Mây sét vẫn đang tụ lại trên không trung.
Có thể mơ hồ nhìn thấy từng tia sấm sét đang lóe ra giữa tầng mây.
Lần này, số mây sét mà Lâm Huyền tụ hội lại, mạnh hơn lần trước không biết bao nhiêu lần.
Vương Hồ đã chú ý tới mây sét trên không trung, biểu tình trên mặt càng trở nên điên cuồng hơn.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website