Hiện tại, hắn chẳng thèm để mắt đến Tiên Đế sơ kỳ.
Lời khuyên ban đầu của Đông Phương Hạo Thiên là tạm thời nhẫn nhịn, nhưng với tính cách của hắn thì nhịn được mới là lạ.
Bảo Thuận Quang đã bị giết, Nhiếp Hồn lão tổ cũng bị bắt, như vậy thì sao mà nhịn?
Trong lòng Dương Bách Xuyên đã có tính toán.
Hắn mỉm cười nói: "Đông Phương gia gia, ngài yên tâm, ta sẽ không hành động bừa bãi đâu~"
Nói xong, hắn quay sang nói với Đông Phương Thiết Nhân: "Thiết Nhân, trước đây Nhiếp Hồn lão tổ bọn họ đã tìm một số người xây dựng cung điện ở Tiên Thành Hỗn Loạn, bọn họ vẫn đang ở trong nhà của huynh phải không?"
“Đúng vậy, hôm nọ ta tình cờ gặp Yến Xích Hà, hắn ta đã kể rõ tình hình cho ta biết rồi, những người này đa nhan tiên thạch rồi, ta sợ không ai quản lý bọn họ sẽ bỏ đi, nên đã sắp xếp để bọn họ ở trong gia tộc Đông Phương. Tất cả vẫn ở đây, thực ra bọn họ đều đã ký khế ước Tiên Hồn, những người này sẽ không rời đi đâu." Đông Phương Thiết Nhân trả lời.
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: “Vậy thì được rồi, ta giao cho huynh một nhiệm vụ quan trọng: dẫn những người này tới căn cứ của Vân Môn, huynh hãy chỉ huy họ tiến hành xây dựng cơ bản. Đại trận của Vân Môn đã thành hình, người cũng có đủ, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ ... "
Nói xong, hắn lại nhìn sang Đông Phương Hạo Thiên và nói: "Đông Phương gia gia, nếu được thì xin ngài hộ tống Thiết Nhân và những thợ xây tới căn cứ Vân Môn giúp ta, ta sẽ rời đi một thời gian, có thể làm phiền ngài tọa trấn nơi đó một thời gian được không?"
“Được, ngươi cứ yên tâm. Ta sẽ tọa trận nơi đó, tuyệt đối sẽ không để ai quấy rối việc xây dựng của Vân Môn." Đông Phương Hạo Thiên gật đầu đồng ý ngay, trong ánh mắt lão chứa đầy sự cảm kích. Thực ra, lão hiểu rằng Dương Bách Xuyên không thực sự cần lão trấn giữ nơi đó, bởi vì ở đó đã đại trận, tất nhiên không cần người tọa trấn, Dương Bách Xuyên nói vậy chỉ để lão có cớ đi theo bảo vệ cháu mình là Đông Phương Thiết Nhân mà thôi, đứa nhỏ này là một người trọng tình trọng nghĩa, Dương Bách Xuyên muốn đi mạo hiểm, hắn nhất định sẽ muốn đi theo. Gia tộc Đông Phương chỉ còn lại một người thừa kế duy nhất, lão không muốn mất đi Đông Phương Thiết Nhân.
Vì vậy, lão lập tức đồng ý, trong lòng tràn đầy sự cảm kích đối với Dương Bách Xuyên.
Lão còn bổ sung thêm: "Ta sẽ dẫn theo một số người của gia tộc Đông Phương, cũng có thể hỗ trợ được phần nào."
"Như vậy thì tốt quá, đa tạ ngài~" Dương Bách Xuyên cảm tạ.
“Xuyên tử, có phải huynh định đi một mình đối phó với Đoàn Can Hổ Khiếu, cố ý bỏ rơi ta đúng không" Đông Phương Thiết Nhân trừng mắt hỏi.
Dương Bách Xuyên đảo mắt, giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp: "Huynh ngốc hay ta ngốc? Hiện giờ ta chỉ là một Tiên Vương, sao mà dám đi chọc giận một trong mười đại gia tộc lớn nhất của Tiên Giới như gia tộc Đoàn Can chứ? Thế thì chẳng phải tự tìm đường chết sao? Ta chỉ định đi thăm dò tin tức thôi, đến lúc đó, ta sẽ nhờ sư môn hỗ trợ, mời nhị sư huynh đến, so với ta, nhiệm vụ của huynh còn nặng nề hơn, hãy tập trung xây dựng cơ sở của Vân Môn. Ta không ở đây, huynh đừng có lười biếng đấy, ha ha ha~"
"Thật không?" Nghe vậy, Đông Phương Thiết Nhân có vẻ tin tưởng.
Dương Bách Xuyên cố ý bày ra vẻ mặt "ngươi đúng là ngốc" rồi nói: "Lừa huynh làm gì? Ta sẽ không đi chịu chết đâu, chỉ là đi dò thám tình hình thôi. Đúng rồi, đưa cho ta xem vị trí của tiên sơn Hổ Khiếu trên bản đồ."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!