Lọc Truyện

Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! - Nhan Từ Khuynh - Dương Họa Y (Bản Chuẩn)

- Ngược đãi con bé như thế mà vẫn nhớ đến danh phận Nhan thiếu phu nhân của con bé sao? - Dương Thiên Vũ tức giận. 

- Em nghĩ... mai đem tiền theo đi, mà đi cũng đừng nói cho con bé biết là được, chỉ cần bảo nó là đi gặp đối tác thôi! 

- Đem tiền đi làm gì? 

- Nghe theo em đi! Mai anh sẽ biết... 

ở trong phòng của Nhan Từ Khuynh. 

- Sao? Họ đồng ý không? 

"Dạ có!" 

- Vậy thì tốt! Mai đem theo những bộ y phục với những bộ mỹ phẩm, trang sức đắt nhất thế giới cho tôi! Càng nhiều càng tốt! 

"Dạ vâng." 

cúp máy xong, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà nở một nụ cười. Vợ nhỏ à, lần này anh sẽ không để em rời xa anh lần nữa đâu! Anh sẽ chăm sóc, quan tâm và bảo vệ em thật tốt để bù đắp lại những sai lầm trước đây anh đã gây ra cho em... 

Hôm sau, đúng địa điểm, giờ hẹn, ba người đàn ông đang ngồi đối diện với nhau. Ánh mắt của họ đều hằn lên tia sát khí. 

- Có vẻ như ở Dương thị, trợ lí với tổng giám đốc ngang hàng với nhau nhỉ? - Nhan Từ Khuynh nhấp một ngụm cà phê rồi lên tiếng trước. 

- Dù bên Dương thì có như thế nào thì cũng không ảnh hưởng gì đến Nhan thị cả! Dù sao cũng cảm ơn Nhan tổng đã quan tâm! - Dương Thiên Lâm lạnh lùng đáp lại. 

- Có lẽ còn mỗi Nhan tổng là chưa biết, trợ lí của tôi là em trai ruột của tôi nhỉ? - Dương Thiên Vũ khuấy nhẹ ly cà phê trên tay nhàn nhã đáp lại. 

Có thể do sát khí quá lớn nên không ai nói với ai câu gì, xung quanh chỉ là một bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Ba người đàn ông đó cứ ngồi nhìn nhau với ánh mắt lạnh thấu xương. Nhưng im mãi cũng chẳng giải quyết được gì. 

- Nhan tổng có nói hẹn chúng tôi ra đây để nói về chuyện liên quan đến Nhan thiếu phu nhân. Vậy từ nãy đến giờ không thấy Nhan tổng nói gì thì chúng tôi xin phép về trước nhé! - Dương Thiên Vũ mất kiên nhẫn nói. 

- À, cảm ơn Dương tổng đã nhắc tới! - Nhan Từ Khuynh khẽ nhếch miệng cười rồi quay sang trợ lí của mình - Đem đồ vào đi! 

- Da! 

Vài phút sau, tất cả những món đồ mà hôm qua Nhan Từ Khuynh đã cho trợ lí của mình chuẩn bị đều được đặt xung quanh chỗ của Dương Thiên Vũ và Dương Thiên Lâm. 

- Không biết Nhan tổng đem những thứ này đến là có ý gì nhỉ? - Dương Thiên Vũ nhìn những món đồ xung quanh mình với ánh mắt chán chường. 

- Đây là ít quà tôi gửi cho Vợ của tôi trước để xin lỗi cô ấy! Nếu cô ấy trở về với tôi thì tôi sẽ tìm mọi cách để đền lỗi với cô ấy! - Nhan Từ Khuynh nói có chút áy náy. 

Dương Thiên Lâm rút từ trong túi áo một chiếc thẻ đen đặt lên bàn, giọng nói có phần giận dữ: 

- Tuy không biết lúc trước Dương lão gia và Dương phu nhân có nợ các người bao nhiêu nhưng số tiền trong thẻ nhiều gấp bội so với khoản nợ đó. Giờ chúng tôi trả nợ thay cho họ và mong anh sẽ buông tha cho Dương tiểu thư, không coi cô ấy là gả và Nhan gia để trả nợ nữa! 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!