Trong khí điện.
Lương Vũ hừ lạnh ngoài miệng nhưng trong lòng lại hoài nghỉ Tân Long rõ ràng là một thiên tài luyện khí, vì sao ở Tân gia lại có địa vị thấp như thế.
Có điều, Tân Long không tự nói ra thì đương nhiên hắn cũng sẽ không ngớ ngẩn đến mức xen vào việc nhà của Tân Long.
"Từ nay về sau, ngươi cách xa Tân Phấn kia một chút, nếu không, ta sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi môn hạ của ta." Lương Vũ lạnh lùng nói với Triệu Linh San.
"Vâng, sau này đệ tử sẽ không có bất kỳ dính dáng nào với người Tân gia." Triệu Linh San không dám phản bác.
"Tân Long kia, ngươi vẫn có thể quen biết một chút, người này không phải kẻ tầm thường, hẳn có tiền đồ vô lượng." Nghĩ đến chuyện luyện lúc trước chế, giờ phút này Lương Vũ còn có cảm giác run rẩy.
Triệu Linh San khẽ giật mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Chuyện này, có vẻ không giống với chuyện mình tưởng tượng.
Chẳng lẽ không phải là bởi Tân Long chọc giận sư phụ nên người mới bảo mình không tiếp xúc với người Tần gia sao?
"Thiên mạch thần châm đã luyện chế thành công, nhất định phải tìm một chỗ mau chóng tái tạo kinh mạch, thời gian kéo càng lâu, lại càng bất lợi với ta."
Tân Long đi một mình trên đường, thầm nghĩ.
Về Tân phủ thì khẳng định là không được, địa vị của hắn và mẫu thân ở Tân phủ quá thấp, nói không chừng lúc nào đó Triệu phu nhân sẽ phái người đến gây phiền phức, một khi quấy rầy quá trình tái tạo kinh mạch của hẳn thì hậu quả khó mà lường được.
Nghĩ ngẫm nửa ngày, cuối cùng Tần Long nghĩ đến một chỗ: Học viện Thiên Tinh.
Học viện Thiên Tinh, là nơi mà các vương tôn quý tộc, các thiên tài thuộc tầng lớp bình dân ở vương đô học tập, có tu luyện thất chuyên biệt, hơn nữa còn tuyệt đối yên tĩnh, không bị bất cứ người nào quấy rầy.
"Vậy thì tới học viện."
Nghĩ tới đây, Tân Long đi thẳng về phía Học viện Thiên Tỉnh.
Học viện Thiên Tinh tọa lạc ở trung tâm vương đô, cách Khí điện chỉ mấy con đường.
Sau một khắc đồng hồ, Tân Long đã đến học viện.
Đám người náo nhiệt, kiến trúc cao ngất, học viên trẻ tuổi khí thịnh, tất cả mọi thứ đều khiến cho Tân Long cảm thấy vô cùng mới lạ.
Có điều, Tân Long không có thời gian thưởng thức.
Với hắn mà nói, mỗi phút lúc này đều vô cùng quý giá.
Hắn nhất định phải tiết kiệm thời gian. Thế nhưng, vào thời điểm này hết lần này tới lần khác lại có người tới quấy rầy hắn...
"Ôi, không phải là cái tên Tân Long có “Huyết mạch chỉ heo” thanh danh tốt đẹp đây sao? Lần trước bị ông đây đánh mà nhanh như vậy đã nhảy nhót tưng bừng rồi à? Sinh mệnh lực tràn đầy quá nhaI"
Một giọng nói trào phúng chói tai vang lên.
Bốn thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi từ trong rừng cây ven đường đi ra, sắc mặt khó coi chặn Tần Long lại.
Người dẫn đầu mặc cẩm bào, đầu vuông tai to, thần thái phách lối, chính là công tử của Ngụy Kỳ Hầu gia, Ngụy Chấn, kẻ đã đánh Tân Long bất tỉnh trong trận quyết đấu vài ngày. trước.
Trong triều, Ngụy Kỳ Hầu có quyền thế khá lớn, bởi vậy bên cạnh Ngụy Chấn đương nhiên cũng có một đám kẻ xu nịnh đi theo, bọn họ đều là con cháu của các quan lại Đại Tê quốc, ỷ vào thân phận thường xuyên làm nhiều việc ác, gây hấn sinh sự ở học viện.
Có điều, mặc dù Ngụy Chấn hoành hành bá đạo ở học viện nhưng thiên phú võ đạo của hắn ta cũng khá kinh người.
Hản ta chỉ lớn hơn Tần Long vài tháng mà đã là Nhân cấp trung kỳ võ giả, hơn nữa, huyết mạch thức tỉnh chính là Nhị phẩm huyết mạch.
Lần trước lúc quyết đấu với Tần Long, hẳn ta vẫn giấu kín tu vi Nhân cấp trung kỳ của mình sau đó mượn cơ hội quyết đấu đột nhiên bạo kích, đánh Tân Long trọng thương từ trên đài quyết đấu rơi xuống, có thể nói là âm hiểm đến cực điểm.
Hơn nữa, hắn còn có người ca ca học lớp cao cấp, sắp bước vào Địa cấp, tốt nghiệp từ học viện Thiên Tinh.
Cho nên, làm việc mới có thể hung hăng bá đạo như thế.
Nếu là lúc trước khi nghe thấy vậy, nhất định Tân Long sẽ bị chọc giận, liều mạng đánh với đối phương.
Nhưng lúc này, hản không nhìn thẳng bốn người Ngụy Chấn phách lối trước mặt mà coi mấy người đó là không khí, hẳn vòng qua đám người muốn rời đi.
Ngụy Chấn sững sờ, gương mặt biến sắc, đáy mắt hiện lên một tia âm lãnh.
Bị mình đánh điên cuồng một trận thế mà tiểu tử Tân Long này dám không nhìn mình, chẳng lẽ còn chưa sợ giáo. huấn của hẳn ta sao? Xem ra là trước đó mình quá nhân từ, không đánh chết tiểu tử này.
Hảẳn ta nháy mắt một cái, ba tên tùy tùng bên cạnh lập tức cười gẵn xông tới, một lần nữa cản Tân Long lại.
“Huyết mạch chỉ heo”, vội vã chạy gì chứ, nào, chơi với mấy ca ca chút."
Ba người nở nụ cười quái dị, ý đồ xấu xa, siết nằm đấm tới gần Tần Long.
"Ngụy Chấn, mấy người các ngươi muốn làm gì?”
Đột nhiên sau lưng bọn họ truyền tới tiếng hét lớn, hai thiếu niên chạy tới, vẻ mặt giận dữ chẳn trước mặt Tần Long.
Lúc này bên cạnh rừng cây có không ít học viên tụ tập xem náo nhiệt, nhao nhao chỉ trỏ bàn tán.
Ngụy Chấn sầm mặt lại, thâm trầm nói: "Lâm Thiên, Trương Anh, chuyện ở đây không liên quan đến các ngươi, cút ngay cho ta."
"Hừ, Ngụy Chấn, món nợ lần trước ngươi đả thương Long thiếu còn chưa tính toán với ngươi, hôm nay có chúng ta ở đây, ngươi đừng hòng động đến Long thiếu." Hai thiếu niên được gọi là Lâm Thiên và Trương Anh kia hét lớn, sắc mặt phẫn nộ.
Sau đó, bọn họ nói với Tân Long: "Long thiếu, ngươi đi trước đi."
Nghe nói lần trước Tân Long bị Ngụy Chấn đánh bất tỉnh, bọn họ suýt nữa thì khóc hu hu, trong lòng vô cùng lo lắng cho Tân Long.
Lòng Tần Long khế động.
Lâm Thiên và Trương Anh là bằng hữu của hän ở học viện Thiên Tỉnh.
Trong đó, Lâm Thiên và Trương Anh còn nhận Tân Long làm lão đại, gọi hắn là Long thiếu, là băng hữu đáng tin của Tân Long ở học viện.
Chỉ là, trải qua việc Phong Thiếu Vũ phản bội kiếp trước, trong lòng Tần Long khó tránh khỏi có chút cảm giác khó chịu đối với thứ gọi là huynh đệ.
Ngụy Chấn giận dữ, cười lạnh nói: "Lâm Thiên, Trương Anh, xem ra các ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì được, lần trước không giáo huấn đến các ngươi, lần này sẽ đánh hai người các ngươi luôn, lên cho ta."
Ngụy Chấn rống lên, ba tên tuỳ tùng đang vận sức chờ phát động của hẳn lập tức vọt lên.
Hai người trong số đó chia nhau nhào về phía Lâm Thiên và Trương Anh, còn một người thì là nhào về phía Tân Long.
Tu vi của năm người đều ở Nhân cấp sơ kỳ, là đệ tử thuộc lớp trung cấp của học viện, thực lực có thể nói là sàn sàn với nhau. Thấy thế, sắc mặt Trương Anh đại biến, y ngăn chặn đối thủ của mình đồng thời xuất thủ chặn một đối thủ khác đang nhào về phía Tân Long.
"Hừ, Trương Anh, bản thân ngươi còn khó bảo đảm mà còn dám phân tâm, vậy thì bắt ngươi tính sổ đầu tiên."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!