Viên Minh oán hận nhìn Lâm Thành Phong, anh ta liếc mắt nhìn bình hoa cổ đắt giá bên cạnh, anh ta đưa tay cầm lên, hung hãn đập xuống đất, bình hoa cổ vỡ một nửa, nửa còn lại tỏa ánh sáng lạnh lẽo trong tay Viên Minh.
“Lâm Thành Phong, có mày thì Thanh Dung sẽ không ở cạnh tao, tại sao mày lại xuất hiện, còn tiết lộ thân phận của tao trước mặt Thanh Dung, mày muốn chết thật rồi!” Trên mặt Viên Minh lộ ra biểu cảm hung tàn, “Đây là do tự mày tìm đến, muốn trách thì trách bản thân mày đi!”
Viên Minh nói, cầm nửa bình hoa kia đâm vào người Lâm Thành Phong.
“Không, Viên Minh, đừng!” Bạch Thanh Dung nhìn bình hoa vỡ bén nhọn găm về phía Lâm Thành Phong, trong lòng cô hoảng loạn không ngừng.
Lâm Thành Phong vừa nằm viện vì đau dạ dày, bây giờ mới đỡ hơn một chút, thân thể đang yếu đuối sao có thể chống lại.
Chắc chắn cái đâm này sẽ lấy mạng của Lâm Thành Phong!
Cô không thể để Lâm Thành Phong bị thương, tuyệt đối không thể!
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Bạch Thanh Dung, thân thể cô phản ứng nhanh hơn não bộ.
Khoảnh khắc hung khí trong tay Viên Minh đâm vào người Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung đã đứng chắn trước người Lâm Thành Phong, Viên Minh không dám tin mắt trừng lớn, không kịp thu lại bình hoa vỡ trong tay, cứ thế đâm thẳng vào người Bạch Thanh Dung…
“Thanh Dung…”
“Bạch Thanh Dung, đồ ngốc này!”
Một khắc trước khi hôn mê, Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng hô của Viên Minh và tiếng mắng to của Lâm Thành Phong.
Một ngày trời trong nắng ấm, gió thổi mát mẻ.
Lâm Thành Phong một tay dắt Tịch Nhan một tay dắt Mộ Ngôn đi trên đường đến nghĩa trang.
Hai đứa bé mỗi đứa cầm một bó hoa tươi trong tay, đều mặc đồ đen.
Đây là nghĩa trang riêng của nhà họ Lâm, tổ tiên của nhà họ Lâm đều được an táng tại đây.
“Cha ơi, chúng ta không cần chờ mẹ một lát ạ? Một mình mẹ đi liệu có sợ hay không…” Cuối cùng Mộ Ngôn không nhịn được hỏi.
“Không sao đâu, bây giờ sao mẹ có thể một mình được, trong bụng mẹ có thể còn có một em trai hoặc một em gái đấy…” Tịch Nhan bĩu môi nói.
“Giờ người mẹ con khá nặng, cứ để mẹ đi chậm một mình, chúng ta đi lên trước…” Lâm Thành Phong nói, sau đó quay đầu nhìn Bạch Thanh Dung đang chậm rãi đi phía sau.
Bụng của Bạch Thanh Dung đã to lên rất nhiều, thoạt nhìn giống như đã hơn năm tháng.
Lâm Thành Phong nhìn cô cười, Bạch Thanh Dung rõ ràng đã nhìn thấy hắn, cũng cười vô cùng dịu dàng động lòng người.
“Nhưng mà cha ơi, con thấy câu Tịch Nhan vừa nói không đúng, con nghĩ trong bụng mẹ nói không chừng sẽ giống chúng con, có một em trai hoặc một em gái, cũng có thể là một em trai và một em gái, a, cũng có thể là hai em trai hoặc hai em gái, đúng không cha?” Mộ Ngôn nghiêm túc nhìn Lâm Thành Phong hỏi.
“Ừ, đúng, Mộ Ngôn nói rất đúng, quả thực là như vậy!” Lâm Thành Phong cười híp mắt nói, “Các con thích em trai hay là thích em gái?”
“Con thích em trai, con có thể bảo vệ các em!” Mộ Ngôn nói.
“Con thích em gái, con có thể tết tóc cho em… Còn có thể chơi búp bê với em nữa…” Tịch Nhan nói.
Lâm Thành Phong nhướng mày, xem ra hai đứa nhóc này đã tự động kết luận đứa bé trong bụng Bạch Thanh Dung là sinh đôi rồi…
Tuy nhiên nghĩ lại, Bạch Thanh Dung chỉ cần một lần đã có thể sinh hai đứa con cho hắn, hắn lại cảm thấy bọn họ có lãi.
“Đúng rồi cha ơi, con biết một bí mật của mẹ đó…” Tịch Nhan đột nhiên thần thần bí bí nói với Lâm Thành Phong.
“Hửm, bí mật gì nào?” Lâm Thành Phong rất tò mò hỏi.
“Cha ghé tai lại gần đây, con nói cha nghe…” Tịch Nhan cười hi hi nói.
Lâm Thành Phong thì lại không cho rằng Tịch Nhan sẽ nói chuyện gì bí mật cho mình, vì vậy hắn chỉ cười phối hợp với con bé.
Tịch Nhan thì thầm bên tai Lâm Thành Phong một hồi, lông mày Lâm Thành Phong cứ giãn ra rồi lại cau lại…
“Có chuyện đó thật hả?” Lâm Thành Phong có phần bất mãn hỏi.
“Vâng, thật đó ạ, nhưng mà cha ơi, cha nhất định không được nói với mẹ là con nói đâu nhé!” Tịch Nhan cười xấu nói, đúng chuẩn bộ dáng của một đứa bé hư.
“Ừ, được, cha sẽ không nói cho mẹ con đâu!” Lâm Thành Phong xoa đầu Tịch Nhan, hứa với Tịch Nhan.
“Hừ, còn có anh nữa, anh sẽ nói cho mẹ là em tiết lộ bí mật…” Mộ Ngôn đắc ý nói, cậu bé còn túm lấy bím tóc của Tịch Nhan.
“Nếu anh dám phản bội, em sẽ đánh anh đấy!” Tịch Nhan hung dữ cảnh cáo, vừa nói vừa giương giương nắm tay nhỏ của mình lên.
Mộ Ngôn vuốt ngực nói: “Oa, anh sợ quá…”
Nói rồi cậu bé làm mặt quỷ với Tịch Nhan.
“Mộ Ngôn, anh đứng lại cho em!” Tịch Nhan nói rồi chạy đến bên cạnh Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn chạy đến trước mặt Bạch Thanh Dung, chạy xung quanh người cô.
Tịch Nhan đuổi theo phía sau cậu nhóc.
“Được rồi, các con không được như này biết không? Nơi này là nghĩa trang nhà họ Lâm, các con đùa giỡn ầm ĩ như vậy là không tôn trọng tổ tiên!” Bạch Thanh Dung nói với hai đứa bé.
Lúc bấy giờ Mộ Ngôn và Tịch Nhan mới dừng lại, vây cạnh bên Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung duỗi tay dắt bọn chúng, nở nụ cười đi đến cạnh Lâm Thành Phong.
Hôm nay Lâm Thành Phong muốn đưa cô và hai đứa bé đến tế bái tổ tiên, vì bọn họ dự định cử hành hôn lễ đã được ấn định vào ba ngày sau.
Rất nhiều người khuyên Lâm Thành Phong không nên tổ chức hôn lễ vào thời điểm này, bởi vì bụng Bạch Thanh Dung đã lớn rồi, cử hành hôn lễ vào lúc này cô sẽ rất mệt.
Nhưng Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung đều tán thành tổ chức hôn lễ vào ba ngày sau. Bọn họ chỉ muốn tổ chức một buổi gặp gỡ gia đình đơn giản, sau đó thì bọn họ coi như đã kết hôn rồi, người đến tham gia lễ cưới đều là người thân và bạn bè.
Còn hôn lễ long trọng hơn thì bọn họ dự định tổ chức sau khi sinh đứa bé, cũng định làm luôn tiệc đầy tháng cho đứa bé.
Nghi thức tế tổ rất đơn giản, Lâm Thành Phong cùng con và Bạch Thanh Dung dập đầu với liệt tổ liệt tông nhà họ Lâm, vậy coi như là chính thức nhận ba người họ vào nhà họ Lâm rồi.
Trước hôn lễ một tối, Lâm Thành Phong tắm rửa xong lên giường ôm Bạch Thanh Dung, vuốt ve cái bụng dần dần to lên của cô.
“Ngày mai phải cử hành hôn lễ rồi, em có hồi hộp không…” Lâm Thành Phong cười hỏi.
“Có gì mà hồi hộp đâu anh, chỉ là kết hôn thôi mà…” Bạch Thanh Dung mạnh miệng nói, thực ra trong lòng cô đã hồi hộp sắp chết rồi, nhưng cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
“Ồ, vậy phải kiểm tra xem đồ ngày mai phải dùng đến đã chuẩn bị xong chưa…” Lâm Thành Phong đột ngột nghĩ ra gì đó, lật người xuống giường đi xem lễ phục ngày mai mặc của mình.
“Thanh Dung, em không cảm thấy bộ vest này của anh thiếu cái gì đó hả?” Lâm Thành Phong xoa cằm trông có vẻ rất hao tâm tổn trí nói.
“Bộ vest của anh được nhà thiết kế cao cấp nhất của Italy tự tay thiết kế làm nên, cả thế giới chỉ có một bộ, thì còn có thể thiếu cái gì? Anh đừng lo nghĩ trình độ của nhà thiết kế kia, người ta đã thiết kế thế này rồi thì nhất định là có dụng ý cả đấy!” Bạch Thanh Dung không để tâm nói.
“Không không không, anh thấy thiếu gì đấy, em nhìn kĩ xem, có đúng không?” Lâm Thành Phong tiếp tục nói.
Bạch Thanh Dung co người lại, vùi mình vào trong chăn: “Em không biết, em có phải người có kiến thức về quần áo trang sức đâu, em chẳng nhìn ra thiếu cái gì cả…”
“Sao em lại không nhìn ra được nhỉ? Rõ ràng là thiếu một cái kẹp cà vạt mà!” Lâm Thành Phong kêu lên, hình như rất nuối tiếc nói: “Bộ vest đẹp thế này lại thiếu một cái kẹp cà vạt há chẳng phải bớt đẹp đi mấy phần à, em nói xem có đúng không Thanh Dung…”
Bạch Thanh Dung nghe xong liền hiểu, hóa ra Lâm Thành Phong có cái chủ ý này.
“Không cần đâu, không có kẹp cà vạt cũng đẹp mà, không cần kẹp cà vạt!” Bạch Thanh Dung cố ý nói.
“Thế sao được, như thế sẽ giảm sức hấp dẫn đi nhiều đấy…” Lâm Thành Phong ảo não nói, “Cả đời chỉ kết hôn có một lần, sao có thể để có tì vết được? Thanh Dung, không phải em có một cái kẹp cà vạt sao? Không thể cho anh mượn đeo chút à?”
“Không được, cái kẹp cà vạt đấy là cái để em tặng Viên Minh!” Bạch Thanh Dung cười, cố tình nói.
“Tặng tên kia cái kẹp cà vạt đắt đỏ thế thì lãng phí quá, không bằng để anh dùng trước đi…” Lâm Thành Phong hét lên, rất không cam tâm nói.
Bạch Thanh Dung cười càng thêm vui vẻ: “Nhưng em đã hứa sẽ tặng cho người ta rồi, sao để cho anh dùng được?”
“Bạch Thanh Dung, em lén lút chuẩn bị quà tặng cho đàn ông khác, em… em có còn đặt chồng em trong mắt không hả…” Lâm Thành Phong tức đến mức sắp nhảy cẫng lên rồi. Từ lần Viên Minh cướp Bạch Thanh Dung đi, còn gạt cô nói anh ta bắt cóc Tịch Nhan và Mộ Ngôn xong, hắn trực tiếp coi Viên Minh thành phần tử nguy hiểm loại A. Mặc dù lần đó anh ta muốn gây bất lợi cho hắn, nhưng cuối cùng anh ta không đâm đúng chỗ hiểm, hơn nữa Thanh Dung cũng tha thứ cho anh ta rồi. Nhưng điều này không thể thay đổi địa vị nguy hiểm của Viên Minh trong lòng hắn một chút nào.
Hắn hy vọng sau này Thanh Dung và Viên Minh cả đời không qua lại với nhau nữa, nhưng, Viên Minh lại cam đoan sau này sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn với Thanh Dung, anh ta chỉ coi Thanh Dung là bạn tốt của mình thôi.
Vì khi Thanh Dung chắn trước phía trước Lâm Thành Phong, tình nguyện chết thay Lâm Thành Phong, anh ta biết mình đã thất bại hoàn toàn rồi.
Trong lòng Thanh Dung, Lâm Thành Phong vẫn quan trọng hơn anh ta.
Vì vậy anh ta thà lùi lại làm bạn tốt, tác thành cho tình cảm của Thanh Dung và Lâm Thành Phong.
“Được rồi được rồi, em sợ anh rồi, vậy, cái này cho anh, em vốn chuẩn bị cái này cho anh mà!” Bạch Thanh Dung ngồi dậy, lấy một cái hộp tinh xảo từ trong tủ đầu giường ra cho Lâm Thành Phong. Lần trước cô định đi gặp bố mẹ của Viên Minh, lúc cô mua quà cho bọn họ, có nhìn thấy một cái kẹp cà vạt, cô vẫn ngại không dám tặng nó cho Lâm Thành Phong.
Nhưng không ngờ hắn lại biết, còn đòi cô.
“Ha, Tịch Nhan quả nhiên nói không sai, quả thật là có vật này. Thanh Dung, em là bà xã của anh. Sau này, em chỉ có thể mua quà cho một mình anh!” Lâm Thành Phong ngang ngược nói.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!